Đất trong thành phố cũng tăng vọt từ một trăm hai mươi nghìn lên bốn trăm nghìn đồng một mẫu, mà người duy nhất có một trăm hai mươi nghìn một mẫu đất cũng chỉ có Liễu Liên Chi, giữa trung tâm thành phố, bà ấy mua được với giá cực kỳ rẻ. Cả đời bà ấy đã phải chịu đựng nhiều khó khăn không thể diễn tả bằng lời, nhưng cơ hội mà bà ấy đạt được cũng nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
Tất cả sự khó khăn của bà ấy đều là do thời thế, nhưng tất cả những cơ hội của bà ấy đều xuất phát từ cháu gái, điều này không cần nói cũng biết.
Đón Tiểu Sở Sở từ tay cháu gái, Liễu Liên Chi cười nói: “Thanh Thanh mau đi làm đi, con để bà trông là được.”
Bà ngoại đã rất lớn tuổi, giờ sức Sở Sở lại lớn, cũng nặng cân, không thích hợp để bế nữa. Vừa hay phòng phía tây không có đồ đạc, Lâm Bạch Thanh đặt con gái xuống thảm, cho con bé lăn lê bò toài chơi, sau đó nói với bà ngoại mấy câu nữa, bắt mạch, diện chẩn cho bà ấy rồi mới ra khỏi nhà.
Còn chưa tới phòng khám, từ xa xa Lâm Bạch Thanh đã trông thấy những bệnh nhân mang theo ghế gấp, hoặc đứng hoặc ngồi ở bên đường. Tiểu Thanh tới sớm hơn cô, đang dọn dẹp vệ sinh, treo biển hiệu ra ngoài.
Cô ấy khá thú vị, phát minh ra một cách xếp hàng bằng cốc, mọi người không cần đứng xếp hàng, chỉ cần đặt cốc nước, bát cơm hoặc các loại đồ vật của mình xuống bậc thềm, đặt lần lượt như vậy, còn bệnh nhân và người nhà thì cầm ghế xếp ngồi trong ngõ, đến lượt đồ vật của ai thì người đó cầm lên lấy số, mọi người đều không mệt, hơn nữa ai cũng nhìn chằm chằm vào đồ của mình nên rất ít khi xảy ra chuyện chen hàng.
Lúc này Lâm Bạch Thanh đi qua, đảo mắt một vòng như thường lệ xem có bệnh nhân nào khá nghiêm trọng không, nếu có sẽ nói với Tiểu Thanh để cô ấy gọi vào trước.
Cứ như vậy, những bệnh nhân thường xuyên tới cũng đã quen, vừa thấy Lâm Bạch Thanh tới thì ai nấy đều chào bác sĩ, cố gắng để cô nhìn thấy mặt mình. Tất nhiên chẳng ai muốn bị cô gọi tên, gọi vào trước.
Phòng khám Linh Đan Đường như bây giờ đã được coi là hoạt động có trật tự và quy củ, không có gì phải lo lắng, nhưng Trương Tử Cường lại khiến Lâm Bạch Thanh thấp thỏm không yên.
Cô nghĩ mãi không hiểu, đời trước chuyện này mãi tới năm 1996 mới xảy ra nhưng sao đời này lại xảy ra sớm hơn? Còn nữa, Tiết Sưởng và hai quân nhân kia nói là tới vì Trương Tử Cường, vậy có phải họ sẽ đến thành phố cảng không? Nếu vậy thì, khi họ đến thành phố cảng liệu có gặp nguy hiểm tới tính mạng không? Phải biết rằng Trương Tử Cường chẳng những có s.ú.n.g mà còn có bom.
Đời trước Lâm Bạch Thanh từng thấy trên tin tức, nghe nói ông ta buộc b.o.m kín người rồi đi tới nhà người giàu số một, tống tiền được một tỷ. Ghê gớm hơn nữa là, tuy rằng sau khi trở về ông ta đã bị tóm và trừng trị theo pháp luật, nhưng một tỷ kia cộng với tài sản ông ta tích cóp được khi phạm tội ở thành phố cảng, tổng cộng là hai tỷ lại bị vợ ông ta mang theo trốn khỏi thành phố cảng, từ đó cả người lẫn tiền đều biến mất, hoàn toàn biệt tăm biệt tích.
Hai tỷ tiền Hồng Kông phải bằng tám tỷ đồng bây giờ.
Nó là một món tiền không thể ước lượng, Trương Tử Cường còn liều mạng vì nó thì lần này Tiết Sưởng ắt sẽ lành ít dữ nhiều.
Tuy rằng kể cả Tiết Sưởng có hy sinh nhưng chỉ cần Sở Thanh Đồ vẫn còn sống và đang xây dựng binh đoàn thì người khác cũng có thể giúp cô tìm lại cha.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!