Thấy Lâm Bạch Thanh nôn nóng đến mức trợn mắt trắng, ông ấy lại an ủi cô: “Chú biết cháu nôn nóng, hoàn thành nhiệm vụ này bọn chú sẽ trở về, chú sẽ mua vé máy bay bay về.”
“Chú đến đây không phải để làm liệt sĩ, nếu chú hy sinh ở đây thì phải làm sao, ai giúp cháu tìm cha?” Lâm Bạch Thanh hỏi ông ấy.
Ông ấy vừa tới đã nhắc đến chuyện muốn nhận cô làm con gái nuôi, còn liên tục hứa hẹn, nói mình sắp trở thành liệt sĩ. Giờ ông ấy lại luôn miệng hứa sau khi quay về sẽ lập tức đi tìm Sở Thanh Đồ, còn lâu Lâm Bạch Thanh mới tin ông ấy.
Nói đến mối duyên này cũng phải gọi là thần kỳ.
Thực ra Tiết Sưởng thấy rất áy náy trong lòng, lúc trước ông nghe theo lời đề xuất của các cảnh sát trong Cục thành phố mới đến Linh Đan Đường khám bệnh. Nếu Lâm Bạch Thanh không luôn miệng nói mình là con liệt sĩ, ông ấy không đánh một trận với Cố Bồi thì sẽ không cố ý đi điều tra hồ sơ của Sở Thanh Đồ.
Sau khi điều tra xong, ông ấy còn từng mượn cơ hội tới căn cứ làm việc, cố ý hỏi Sở Thanh Đồ. Tin tức lúc đó nhận được là, Sở Thanh Đồ nói vợ và con gái ông ấy đã qua đời từ lâu rồi, ông ấy không còn bất cứ người thân nào ở ngoài nữa, vậy nên Tiết Sưởng mới một mực cho rằng Lâm Bạch Thanh mạo danh thân nhân liệt sĩ.
Vốn dĩ chuyện mạo danh thân nhân liệt sĩ phải tố cáo với cấp trên để điều tra kỹ càng, nhưng vì cảm ơn Lâm Bạch Thanh đã chữa khỏi bệnh gout cho ông ấy, lại nghĩ làm ăn ở vùng duyên hải cũng khó khăn nên giấu chuyện này đi.
Ông ấy tưởng rằng mình đã tha cho Lâm Bạch Thanh một mạng, nhưng thực ra nếu khi đó ông ấy nghiêm túc điều tra chuyện này thì có lẽ cha con người ta đã tìm được nhau từ lâu rồi, cũng tại ông ấy nên mới chậm trễ tận hai năm.
Ông ấy thấy vô cùng áy náy, cũng hiểu được tâm trạng nôn nóng muốn tìm thấy cha của Lâm Bạch Thanh. Nhưng tình hình của Sở Thanh Đồ hết sức đặc biệt, điều đầu tiên phải nói đến là, binh đoàn đã tuyên bố với bên ngoài là ông ấy đã chết.
Có bất cứ hành động gì ông ấy đều phải xin chỉ thị từ chỉ huy tối cao của binh đoàn.
Huống chi đã hơn hai mươi năm, những lãnh đạo từng đưa ra quyết sách về chuyện của Sở Thanh Đồ cũng nghỉ hưu hết rồi, lãnh đạo mới còn phải đi xin chỉ thị của những cựu lãnh đạo đã về hưu chuyện liên quan đến ông ấy, khi chưa nhìn thấy mặt Sở Thanh Đồ thì lãnh đạo mới không thể làm như vậy.
Thế nên muốn làm rõ chuyện này thì phải chờ ông ấy quay về, đích thân làm mới được.
Thấy bác sĩ nhỏ khi nãy khí thế hừng hực, còn đánh cả mình giờ lại ngẩng mặt lên trời, vẻ mặt đầy hy vọng. Tiết Sưởng cúi người, cười nói: “Bác sĩ nhỏ, cháu coi thường cảnh sát già bọn chú quá, bàn về việc giữ mạng sống thì không ai có kinh nghiệm hơn bọn chú, quan trọng là bọn chú phải lấy đại cục làm trọng, xem có đáng hay không.”
Gặp phải tên tội phạm khét tiếng như Trương Tử Cường, muốn hoàn thành nhiệm vụ thì không thể đặt việc giữ mạng sống lên hàng đầu, còn nếu lấy việc giữ mạng sống làm mục đích thì có lẽ ông ấy rất khó hoàn thành nhiệm vụ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!