Tiết Sưởng thấy nốt mụn lớn trên lưng cực kỳ ngứa, bất giác nhấc tay lên gãi.
Lâm Bạch Thanh chợt giơ tay lên, thấy ông ấy giơ tay ra ngăn cản thì duỗi thẳng tay trái, còn tay phải đã đặt lên cổ ông ấy, bắt lấy cánh tay trái của Tiết Sưởng đồng thời nâng đầu gối. Tiết Sưởng chưa kịp phản ứng thì Lâm Bạch Thanh đã chống đầu gối vào đũng quần ông ấy, quay ra đằng sau vặn cánh tay ông ấy lại, khàn giọng nói: “Cháu đã thêm thuốc vào rượu cho chú, dùng để trị mụn ghẻ. Chú ngứa tay hay gì mà cứ phải bóp nó, có muốn cháu chặt cái tay này đi giùm chú không?”
Tiết Sưởng sửng sốt: “Bảo sao chú thấy rượu hôm nay đắng thế.”
Ông ấy nói tiếp: “Con bé nhà cháu, chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi, sao tự dưng cháu lại động thủ chứ?”
Lâm Bạch Thanh nói: “Người bình thường chẳng ai như chú, không quý trọng sức khỏe, uống rượu bừa bãi, còn hay ngứa tay, chú mà gãi nữa là nốt mụn bị viêm đấy, viêm thì sẽ sốt, sốt thì chú tiêu đời!”
Giờ Tiết Sưởng mới hiểu tại sao bỗng dưng Lâm Bạch Thanh lại động thủ với mình, vội vàng nói: “Rồi rồi, chú không gãi nốt mụn nữa là được chứ gì.”
Lúc này Lâm Bạch Thanh mới buông tay, nói tiếp: “Cháu nói thật với chú, con gái của Sở Thanh Đồ chưa chết, vợ ông ấy cũng vẫn còn sống, chú liên lạc được với ông ấy đúng không, có thể nói tin này cho ông ấy biết.”
Tiết Sưởng nghe vậy thì cười, cười một hồi lâu thì xua tay: “Còn lâu nhé.”
Ông ấy lại nói: “Nhóc con, cháu còn nhớ sự kiện trốn qua Hồng Kông tập thể lúc trước không, cái lần mà rất nhiều người c.h.ế.t chỉ trong một buổi tối ấy. Vợ của Sở Thanh Đồ ở trong số đó, hồ sơ của ông ấy có ghi chép về chuyện này, bản thân ông ấy cũng từng điều tra cùng tổ chức, tổ chức rõ hơn cháu nhiều.”
Lâm Bạch Thanh lập tức nói: “Vậy chú có biết mẹ vợ ông ấy tên là gì không?”
Tiết Sưởng ngẫm nghĩ một lát: “Hình như là họ Liễu.”
Lâm Bạch Thanh chỉ vào màn đêm, nói: “Tên Liễu Liên Chi phải không, vợ ông ấy tên Thẩm Khánh Nghi đúng chứ? Chú nhớ tòa nhà mà chú nhìn thấy lúc mới đến không, đó là do Liễu Liên Chi xây, Thẩm Khánh Nghi vẫn còn sống, nếu chú không tin thì giờ cháu có thể gọi Liễu Liên Chi tới đối chất với chú.”
Tài liệu đặc biệt tất nhiên phải khác tài liệu bình thường.
Trong tài liệu đặc biệt, Sở Thanh Đồ khai toàn bộ bối cảnh xuất thân, bối cảnh chính trị của cha mẹ vợ con. Do ông ấy phải vào đơn vị bảo mật, tổ chức sẽ không quấy rầy đến người nhà ông ấy nhưng sẽ xác minh mỗi một tin tức mà ông ấy cung cấp để bảo đảm không có gì sai sót, đáng ngờ.
Tuy rằng khi đó Sở Thanh Đồ và Thẩm Khánh Nghi phát triển ở biên giới rất tốt nhưng thấy cách mạng mãi vẫn chưa kết thúc, Thẩm Khánh Nghi buộc phải trở về thành phố Đông Hải, vì tương lai của con gái, hai người đã bàn với nhau sẽ vượt biên tới thành phố cảng.
Nếu vậy thì sau khi vợ mất, chắc chắn Sở Thanh Đồ rất quan tâm đến chuyện này, cũng luôn chú ý đến. Trùng hợp thay, buổi tối hôm Thẩm Khánh Nghi vượt biên là ngày sự kiện trốn qua Hồng Kông tập thể nổi tiếng trong lịch sử xảy ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!