Vừa rồi, sau khi mấy người Tiết Sưởng đi ra ngoài, Lâm Bạch Thanh đã dùng một chiếc khăn sạch nhúng thêm xà phòng, cẩn thận lau kỹ nơi mà họ giẫm lên đến tận hai lần, mùi xà phòng sớm đã lấn át cái mùi hôi chân rồi.
Nhưng Sở Sở, chỉ mới vài tháng tuổi, theo lý thì tư duy, khả năng lĩnh hội và trí nhớ vẫn còn trong tình trạng mơ hồ. Nhưng cô bé có thể ngửi được mùi hôi trên tấm thảm đó.
Cô bé thích chơi ở khu vực này bởi vì nơi này chưa có ai giẫm lên, đóa hoa hướng dương đó là một đóa hoa thơm tho. Vì vậy, mũi của cô bé nhỏ này nhạy hơn cả mẹ cô bé, nếu đây là một chú chó nhỏ thì có thể huấn luyện thành chó phát hiện ma túy.
Quay quanh cô gái nhỏ mềm mại của mình, Lâm Bạch Thanh kiên nhẫn dỗ dành đút sữa cho cô bé, lại chơi với cô bé một lúc, cuối cùng cô bé cũng đã tiêu hao hết năng lượng, cũng thấm mệt, hai mắt nhắm lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trong nhà trên, Cố Bồi và Tiết Sưởng đã nói chuyện hơn hai tiếng đồng hồ, lúc này đã quá mười giờ đêm mà vẫn chưa nói xong. Với lại giọng của họ nói rất nhỏ, nên Lâm Bạch Thanh cũng không biết chính xác họ đang nói gì. Giữa chừng Cố Bồi có ra khỏi phòng một lần, hai người lính cũng ra ngoài đi vệ sinh, nhưng Tuyết Sưởng vẫn ngồi mãi trong phòng.
Cho đến gần mười hai giờ đêm, Tiết Sưởng mới nhai một hạt đậu phộng, lảo đảo đi ra khỏi nhà trên, chuẩn bị đi vệ sinh.
Lâm Bạch Thanh đã đợi ông ấy lâu rồi, thấy ông ấy đi về phía phòng vệ sinh, cô cũng đi ra căn phòng phía Tây, theo đến cửa phòng vệ sinh, đợi Tiết Sưởng xả nước xong, kéo quần đi ra, cô đứng trước mặt chặn ông ấy lại.
Cô cười một tiếng, đi thẳng vào vấn đề: “Cảnh sát Tiết, nếu như cháu đoán không sai thì Sở Thanh Đồ không phải là liệt sĩ, cũng không hề hy sinh đúng không?”
Tiết Sưởng ngẩn người một lúc, không nói gì.
Ông ấy thầm nghĩ, cô bé này thật kỳ quặc, sao lại cố chấp với Sở Thanh Đồ như thế không biết.
Lâm Bạch Thanh nói tiếp: “Nếu chú nói rằng ông ấy có một bộ hồ sơ cấp đặc biệt, vậy thì có lẽ ông ấy ở trong một bộ phận bảo mật nào đó, hơn nữa đó là bộ phận mà chú có thể liên lạc được, phải không? Chú luôn nói cháu đang mạo danh, vậy tại sao chú không hỏi ông ấy xem có phải ông ấy có một cô con gái hay không?”
Tiết Sưởng dùng sức xoa xoa cái đầu thô to của mình, sau đó gãi gãi cái mụn ghẻ lớn trên cổ, vẫn không nói gì.
Lâm Bạch Thanh nói tiếp: “Hay là nói ông ấy vẫn còn sống, nhưng lại nói mình đã chết, ông ấy biết rõ mình có một cô con gái nhưng lại không chịu nhận?”
Tiết Sưởng thở dài một hơi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!