Lâm Bạch Thanh chỉ có thể chào Cố Bồi qua cửa sổ.
Thấy vợ vẫy tay, Cố Bồi cũng chuyển hướng qua cửa sổ: “Có chuyện gì vậy?”
Lâm Bạch Thanh chỉ vào Tiết Sưởng đang ra sức lắp giường, thì thầm: “Anh còn nhớ ông ấy không?”
Tiết Sưởng cao khoảng một mét chín, trên người toàn là vết sẹo, giống như một con gấu đen, còn từng đánh nhau với Cố Bồi, tất nhiên là anh nhớ rồi.
Còn hai người lính mang thảm đến, đáng lẽ là phải đi quân khu Thâm Hải chấp hành nhiệm vụ, nếu Tiết Sưởng đi cùng với họ, Cố Bồi vừa nhìn đã lập tức hiểu ra, họ cùng nhau đến đây để chấp hành nhiệm vụ.
Anh chỉ là một bác sĩ quân y, đương nhiên anh không thể biết hết mọi nhiệm vụ hiện tại của quân khu Thâm Hải.
Trong một thời gian ngắn như này, Lâm Bạch Thanh cũng không biết phải nói thế nào với Cố Bồi về những điều không bình thường mà cô nhận thấy, trong quân đội, mặc dù mọi người đều cùng một hệ thống, thường giúp đỡ lẫn nhau, nhưng khi liên quan đến nhiệm vụ, họ có sự ăn ý ngầm với nhau, sẽ không can thiệp quá nhiều vào chuyện của nhau, sẽ không làm trái với quy định, đúng lúc mấy người Tiết Sưởng cũng đã trải thảm xong, đang chuẩn bị rửa tay rời đi.
Lâm Bạch Thanh còn có việc muốn hỏi Tiết Sưởng, cô không hề muốn ông ấy cứ như vậy rời đi nhưng cô lại không biết nên hỏi thế nào.
Trong lúc Lâm Bạch Thanh đang lo lắng, đột nhiên cô nhìn thấy bởi vì Tiết Sưởng phải đi rửa tay nên đã để chiếc túi màu xanh của mình lên thảm, còn Sở Sở, có lẽ là vì vừa rồi mẹ cô bé đã từng chạm vào chiếc túi đó, khi không có ai chú ý, cô bé nhanh chóng bò tới, vươn cái móng vuốt nhỏ ra, chiếc túi mở ra, cô bé lôi lôi kéo kéo, kéo cái phong bì ở trong túi ra.
Tiết Sưởng là một cảnh sát, tất nhiên có độ nhạy bén của mình, ông ấy vẫn luôn để ý đến chiếc túi của mình.
Tay vẫn chưa rửa xong, ông ấy đã vội vung tay nhảy vào trong phòng, muốn cướp cái phong bì: “Ngoan ngoan nào, cái này không phải cho cháu chơi đâu.” Sở Sở không hiểu những điều đó, cô bé cầm cái phong bì, cái miệng không ngừng lải nhải nhìn mẹ mình.
Đây là điều mà Lâm Bạch Thanh cũng không ngờ tới, cũng chính cô là người làm sai trước, mới khiến cho đứa bé học theo. Nhưng nếu Sở Sở muốn lấy thứ gì mà không có người khác ở đó thì Cố Bồi phải đi hỏi họ.
Mặc dù anh rất thương con gái mình, nhưng một khi anh nổi giận thì cũng rất hung dữ, lúc này anh đi tới, ánh mắt sắc lạnh, vươn tay ra: “Sở Sở?”
Mặc dù Sở Sở không sợ mẹ nhưng cô bé lại khá sợ cha, dù chỉ mới vài tháng tuổi, chỉ là một đứa bé nhỏ nhưng cô bé biết cha mình là người có nguyên tắc, nên cô bé ngoan ngoãn đưa phong bì cho Cố Bồi.
Cố Bồi chỉ nhìn thoáng qua một cái rồi đưa cho Tiết Sưởng, nhưng anh chỉ nhìn thoáng qua một cái thì nghĩ ngay đến một nhiệm vụ: “Các ông đến đây vì vụ án ở thành phố cảng?”
Tiết Sưởng cầm lấy phong bì, ông ấy cũng có chút ngạc nhiên: “Cậu vậy mà biết vụ án ở thành phố cảng sao?”
Cố Bồi nhìn Lâm Bạch Thanh rồi nói: “Vừa hay người đó có chút liên quan đến mẹ vợ tôi, về vụ án liên quan đến ông ta, phòng tình báo Hồng Kông vẫn luôn liên lạc với tôi, tôi cũng đang theo sát vụ án đó.”
Lúc này Lâm Bạch Thanh cũng đã đại khái đoán được lần này Tiết Sưởng đến đây là vì ai rồi.
Quả nhiên, Tiết Sưởng suy nghĩ một lúc, quay lại nhìn Lâm Bạch Thanh: “Cậu đang nói về mẹ cô ấy sao, mẹ cô ấy có liên quan đến Trương Tử Cường? Hai người có quan hệ gì? Cô ấy thì sao, cô ấy biết bao nhiêu về Trương Tử Cường, có phối hợp với cục tình báo không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!