“Con nhóc này mới bây lớn mà đã có thể hiểu được tâm tư của người khác, thật thú vị.” Tiết Sưởng lại bùi ngùi nói: “Ai mà có một cô cháu gái nhỏ hiểu chuyện dễ nghe như này, đời này cũng coi như đủ rồi.”
Một nhóm người mang thảm chuyển đến nhà cũ, để trải thảm, Lâm Bạch Thanh đã cùng bà v.ú chuyển bàn bát tiên, ghế sofa gỗ lim cùng bàn trang điểm ra khỏi nhà, lúc này cả căn phòng đều trống rỗng, chỉ còn một chiếc giường, sàn nhà cũng đã được dọn dẹp sẵn.
Bà v.ú hiện tại của cô là người bên cạnh Liễu Liên Chi bấy lâu nay, hiện tại bà ấy đang ở chỗ Liễu Liên Chi. Chỉ cần cô gọi một cuộc điện thoại, bà v.ú sẽ tự động đưa công nhân đến, lo liệu việc trải thảm.
Nhưng hai mắt Lâm Bạch Thanh khẽ động, cô nói với Tiết Sưởng: “Hay là các chú làm người tốt thì làm tới bến luôn đi, giúp cháu trải thảm luôn đi.”
Hai người lính nhìn Tiết Sưởng: “Đồng chí Tiết, chúng ta còn phải đi Thâm Hải nữa, liệu có đủ thời gian không?”
Lâm Bạch Thanh cũng nhìn Tiết Sưởng, cô cố ý nói: “Chú biết đấy, chồng cháu công việc bận rộn, không có thời gian chăm sóc gia đình, nếu các chú không giúp cháu, cháu lại phải tốn tiền thuê người, giúp cháu đi mà.”
Thật ra Tiết Sưởng cũng khá tò mò về Lâm Bạch Thanh.
Chồng cô là một bác sĩ quân y, còn cô là một bác sĩ trung y, theo lý thì phẩm chất của họ chắc cũng không tệ. Nhưng cô lại năm lần bảy lượt mạo nhận là người thân của một quân nhân thuộc diện hồ sơ cấp đặc biệt. Mà hồ sơ cấp đặc biệt này lại thuộc về Cục cảnh sát quân sự, hoàn toàn bí mật, vì vậy ông ấy không thể hỏi nhiều, cũng không thể nói nhiều.
Nghĩ đến việc trước đây Lâm Bạch Thanh không chê ông ấy vừa hôi vừa bẩn, chữa hết bệnh cho ông ấy, mặc dù thời gian khá gấp gáp nhưng ông ấy cắn răng nói: “Cứ trải đi, trải xong chúng ta thuê một chiếc xe tải nhỏ đi Thâm Hải, chắc là có thể đến đó trước 12 giờ.”
Vậy là mấy người họ đi vào trong nhà, giúp cô trải thảm.
Hôm nay Cố Bồi phải trực ban, theo lý thì tối nay sẽ không về nhà, nhưng Lâm Bạch Thanh đã tìm thời gian gọi điện cho anh, bảo chồng mình tranh thủ về nhà.
Cô luôn cảm thấy Tiết Sưởng đến thi hành nhiệm vụ lần này có gì đó không đúng, nếu cô đã không nghe ngóng được gì, vậy thì cô muốn thử xem liệu Cố Bồi có thể moi được tin tức gì không.
Một tấm thảm lớn hơn hai mươi mét vuông, cần phải di chuyển giường.
Giường của Lâm Bạch Thanh là một chiếc giường kiểu cũ có tủ, nó giống như hình dáng của một căn phòng.
Muốn di chuyển được nó, trước tiên phải tháo cái tủ bên trong ra, sau đó lại tháo khung giường ra, nếu không thì không có ai có thể di chuyển được nó. Hai người cảnh sát nhìn thấy một thứ to lớn gồ ghề như vậy, lại càng lo lắng, sợ không thể chuyển được. Vừa hay họ đang vội làm nhiệm vụ, vì vậy lại muốn đi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!