Ban đầu ông ấy muốn chạm vào tay bé của đứa bé, nhưng nhìn vào bàn tay xấu xí của mình, rồi nhìn vào bàn tay trắng trẻo mềm mại như nắm gạo nếp của cô bé, ông ấy cố kìm lòng lại, thở dài nói: “Cháu không suy nghĩ nhận chú làm một người cha rẻ tiền sao? Chú á, không con không cái, nếu thật sự hy sinh, cháu thật sự sẽ trở thành con của một liệt sĩ.”
Ông ấy vẫn đang hiểu lầm, ông ấy vẫn nghĩ rằng Lâm Bạch Thanh đang nói dối.
Và lý do tại sao có thông tin lệch lạc này, tất cả là do Sở Thanh Đồ có hai bộ hồ sơ. Một bộ là hồ sơ bình thường mà Sở Xuân Đình nhận được, trên đó không ghi chú gì về vợ và con cái của ông ấy, chỉ có cái danh hiệu một người liệt sĩ hành hiệp trượng nghĩa mà thôi.
Còn bộ hồ sơ kia, trên đó thì lại ghi chú về vợ và con gái ông ấy, hơn nữa còn ghi chú rằng vợ và con gái đã chết, có nghĩa là bộ hồ sơ đó được lập sau khi Thẩm Khánh Nghi trốn sang Hồng Kông, sau khi bà ấy mất.
Vậy thì thân phận của ông ấy trên bộ hồ sơ đó là gì, liệu có phải là một người liệt sĩ không? Tất nhiên, vì đó là hồ sơ cấp đặc biệt, nếu hỏi thẳng như vậy, Tiết Sưởng chắc chắn sẽ không nói thật.
Nhưng bởi vì ông ấy cứ liên tục nói về việc hy sinh, nói rằng muốn để cô trở thành con của một người liệt sĩ nên Lâm Bạch Thanh có chút tò mò về nhiệm vụ lần này của ông ấy, sau khi lên xe, cô hỏi: “Cảnh sát Tiết, lần này các chú đến đây chấp hành nhiệm vụ gì vậy, có nguy hiểm không?”
Nhắc đến nhiệm vụ, hai người lính ngồi ở phía sau cùng với Lâm Bạch Thanh đều cười khổ một cái.
Còn Tiết Sưởng, bỗng nhiên giọng điệu trở nên rất gượng gạo: “Nhiệm vụ là việc của người lớn, một đứa nhỏ như cháu bớt tò mò lại!”
Tài xế cười cười chen lời: “Cô ấy không phải là đứa trẻ đâu, cô ấy là bà chủ của Linh Đan Đường đó.” Con người Tiết Sưởng này rất kỳ quặc, dường như tính tình của ông ấy còn thay đổi thất thường hơn cả cô bé đang đòi sữa như Tiểu Sở Sở.
Ông ấy ngồi ở ghế phụ, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Sở Sở, vừa rồi còn hung dữ, giờ lại cười nói: “Bác sĩ nhỏ à, cháu thật sự không xem xét đến việc nhận chú làm cha sao, sau này cháu sẽ là con của một người liệt sĩ chân chính đó.”
Người lính ngồi bên cạnh Lâm Bạch Thanh nói: “Ông Tiết à, chú đang nói gì vậy, chúng tôi đảm bảo chú sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Lâm Bạch Thanh nhìn vào gương chiếu hậu, đột nhiên thấy Tiết Sưởng cúi người xuống, một khuôn mặt buồn rầu lại thê lương, ông ấy cười: “Được.”
Nói thật, nếu ông ấy không như vậy, Lâm Bạch Thanh sẽ không tò mò về nhiệm vụ lần này của ông ấy.
Nhưng tại vì con người Tiết Sưởng tràn đầy lập dị nên cô càng tò mò hơn về nhiệm vụ lần này của ông ấy. Mỗi người họ đều có túi riêng, túi của hai người lính có chất liệu tốt hơn, là túi du lịch.
Tiết Sưởng mang một chiếc túi màu xanh lá cây rách nát, trên đó có rất nhiều lớp vá, cô thấy bên trong có góc của một phong bì nhô ra, có lẽ phong bì đó có chút bí ẩn, đợi khi xuống xe, khi ông ấy chỉ huy hai người lính chuyển tấm thảm, Lâm Bạch Thanh cậy mình tay chân nhanh nhẹn, cô nhẹ nhàng tính mở chiếc túi màu xanh ấy ra để lấy cái phong bì đó.
Ai ngờ nhìn bề ngoài, Tiết Sưởng là một người rất tùy tiện cẩu thả nhưng tính cảnh giác rất cao, Lâm Bạch Thanh mới chạm được vào tờ giấy, tay cô đã bị bàn tay thô to của ông ấy nắm chặt, đột nhiên sắc mắt của ông ấy trở nên rất hung dữ: “Cháu định làm gì?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!