Lâm Bạch Thanh nói: “Cháu đã nói rồi mà, là Sở Thanh Đồ.”
Tiết Sưởng cười như không cười, lại hỏi: “Làm kinh doanh ở Đông Hải, con của liệt sĩ chắc là có chính sách ưu đãi nhỉ?”
Lâm Bạch Thanh cảm thấy câu hỏi của ông ấy rất kỳ lạ.
Không nói về Đông Hải, chính sách ưu đãi cho con của liệt sĩ là mang tính quốc gia, khi đi học có thể được cộng điểm, được miễn phí khi học cao, làm kinh doanh cũng sẽ có chính sách giảm thuế phù hợp, vì vậy cô hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ ở biên giới không có sao?”
Vẻ mặt Tiết Sưởng đầy tự tin nói: “Con nhóc này, chú biết trung y không dễ làm, cạnh tranh ở vùng ven biển cũng rất lớn, nếu cháu giả danh con của liệt sĩ để làm kinh doanh thì cháu có thể tiết kiệm được rất nhiều sức lực, nhưng chú muốn khuyên cháu một câu, về tình về lý thì cháu đều không nên làm như vậy, nghe lời khuyên của chú, hôm nào đó hãy thay đổi nó đi!”
Nói xong, ông ấy tập tà tập tễnh, quay người bỏ đi.
Người này nói chuyện không đầu không đuôi, cười cũng rất kỳ quặc, trong giọng nói còn có chút chế nhạo, nếu không phải lần trước Lâm Bạch Thanh đã tiếp xúc với ông ấy, biết ông ấy mặc dù có hơi cục cằn nhưng tính cách lại rất thật thà, không thì cô đã mắng ông ấy rồi.
Còn đối với những người không nghe theo lời khuyên của bác sĩ, cô vừa tức vừa hận, nhìn thấy ông ấy đi tập tà tập tễnh, vốn dĩ Lâm Bạch Thanh tức đến hai bên mai giật giật, lại nghe thấy ông ấy hiểu lầm mình, cô càng tức giận hơn, cô quyết định không để ý đến ông ấy nữa, thầm nghĩ để cho ông ấy bệnh c.h.ế.t luôn đi.
Nhưng kể từ khi Tiểu Sở Sở sinh ra, người đàn ông mà cô bé ngửi thấy chỉ có cha mình, với lại cha cô bé lúc nào cũng thơm tho, cô bé chưa từng ngửi thấy một người đàn ông có mùi thơm mãnh liệt như vậy, sau khi xác định mũi của mình không bị hỏng, cô bé đã trở nên tò mò với người đàn ông to béo đen đen đó, không ngừng gào khóc, la hét om sòm, rướn người về phía Tiết Sưởng.
Nhìn ông ấy đi xa, cô bé lại quay đầu nhìn mẹ, cái miệng nhỏ vẫn cứ không ngừng khóc.
Lâm Bạch Thanh nhịn mãi, cuối cùng lương tâm của một bác sĩ không thể chịu đựng được nữa, cô bước hai bước, đuổi theo Tiết Sưởng nói: “Đi thôi, lên phòng khám, để cháu chữa bệnh cho chú.”
Tiết Sưởng vỗ vỗ chân: “Cháu đang nói cái này sao, cái này cháu trị không được đâu, chú cũng bận, chúng ta hẹn gặp lại nhé.”
Nhưng ông ấy vừa quay đầu, thì thấy một đứa bé chưa đến một tuổi cứ ngẩng cái đầu nhỏ lên, nhoài người về phía trước, miệng nhỏ ríu rít, khuôn mặt trắng như phô mai sữa, cái mũi nhỏ tròn tròn gần như dí sát vào cổ ông ấy.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!