Mà Mục Thành Dương nhìn đồng hồ, mới chớp mắt một cái mà sao đã một giờ sáng rồi, nửa đêm canh ba lại ở trong phòng cô gái trẻ, thế này mà bị phát hiện thì có gì để giải thích nữa.
Anh đứng dậy chạy ra ngoài, vốn định tranh thủ lúc vợ chồng Cố Bồi chưa phát hiện ra thì lặng lẽ lẩn đi, lén lén lút lút, vừa ra đến cửa sân đã nghe thấy tiếng Cố Bồi hỏi: “Nửa đêm canh ba, anh là ai?”
Tạch một tiếng, đèn sân được bật lên, đúng lúc tóm sống Mục Thành Dương đang định chạy trốn!
Quay lại việc chính.
Sau khi nghe tin mẹ mình biết một bệnh nhân ung thư v.ú mà người đó còn là nhân viên công tác ở PCT, vốn nghĩ rằng cứu được người nào hay người ấy, cũng tiện thể giới thiệu cho tổ chức cấp bằng độc quyền sáng chế Quốc tế về tầm nhìn tương lai tốt đẹp của Trung y. Nên ngay khi đi làm Lâm Bạch Thanh đã gọi điện cho Thẩm Khánh Nghi, hỏi ra mới biết vấn đề khá là nghiêm trọng.
Đối phương là em họ của Saruman: cấp trên của Thẩm Khánh Nghi, năm nay 42 tuổi, bị ung thư v.ú dạng viêm, đã trải qua phẫu thuật và đang tiếp tục điều trị.
Bà đã trải qua giai đoạn khó chấp nhận nhất sau khi biết bản thân mắc ung thư, nhưng bà cũng muốn cố gắng hết sức kéo dài sự sống vì con gái bà năm nay mới 12 tuổi, bà là một bà mẹ đơn thân, bà muốn cố gắng hết sức sống đến khi con gái 18 tuổi, khi con gái lớn rồi mới chết.
Cùng đang làm mẹ, Lâm Bạch Thanh nghe xong trong lòng cũng rất thổn thức, vội vàng hỏi Thẩm Khánh Nghi: “Mẹ à, bà ấy có bị di căn không, ung thư đã xâm lấn đến da hoặc n.g.ự.c chưa, tình hình hạch bạch huyết thượng đòn thì sao ạ?”
“Trước khi phẫu thuật chưa có, cũng đã vệ sinh sạch sẽ, trước mắt đang trong thời kỳ hóa trị, tiếp theo sẽ như thế nào thì chưa ai biết được.” Thẩm Khánh Nghi nói xong rồi lại nói tiếp: “Bên này không có một phòng khám nào dám cam kết sống thêm được sáu năm nữa cho cô ấy. Bên chỗ con thì sao, nếu điều trị bằng trung y liệu có khả năng không?”
Điều này Lâm Bạch Thanh cũng không dám cam kết, ung thư mà, chỉ có thể vừa điều trị vừa theo dõi.
Cô nghĩ một lúc, nhẩm tính một lúc rồi trả lời: “Mẹ bảo bà ấy bớt chút thời gian, sau khi kết thúc hóa trị đến đây một chuyến, coi như là đi nghỉ dưỡng, con khám trước xem tình hình thế nào, kết hợp châm cứu với thảo dược điều trị trước cho bà ấy.”
“Đúng rồi. Cha của cô ấy cũng là cậu của Saruman, ông ấy cũng rất hứng thú với nền khoa học Trung y này của chúng ta, hơn nữa ông ấy cũng có…” Thẩm Khánh Nghi khẽ cười, còn chưa nói gì thì Lâm Bạch Thanh nói: “Hắc lào vùng kín nam?”
“Đúng rồi, đến lúc đó ông ấy cũng đến cùng, con giúp hợp tác điều trị giúp ông ấy, về quyền sở hữu cổ phần để mẹ đàm phán.” Thẩm Khánh Nghi nói.
Lâm Bạch Thanh luôn cảm thấy giữa mẹ mình và người đàn ông tên là Saruman chắc hẳn có gì đó, vì mặc dù bà ấy chỉ gặp qua một lần nhưng trực giác khiến cô cảm thấy rằng Saruman khá có có thiện cảm với mẹ cô.
Thẩm Khánh Nghi chưa lớn tuổi, mới ngoài bốn mươi, nửa đời trước phải bỏ trốn vì một vụ án g.i.ế.c người không đáng có cũng đã đủ không muốn nhớ lại rồi nên Lâm Bạch Thanh thực ra càng hy vọng trên đường tình nửa đời sau của bà có thể thoát ra khỏi Sở Thanh Đồ đã chết, trải nghiệm một đoạn đường tình khác.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!