Đang chơi thì Mục Thành Dương rón ra rón rén đi vào, lặng lẽ đi đến bên giường. Đột nhiên, anh bất chợt nói: “Tiểu Sở Sở, nào, đá chú một cái đi.”
Tiểu Thanh trừng mắt: “Chú cái gì mà chú, anh nói linh tinh cái gì đấy?” Rồi lại quay ra nói với Sở Sở: “Chúng ta không đá, không thèm để ý đến tên xấu xa này.”
Nhưng Tiểu Sở Sở vẫn chưa biết gì khác, thích nhất là đá chân, đá một cái là tung chăn ra. Mục Thành Dương liền vỗ tay: “Em xem đi, con bé cũng thừa nhận anh là chú nó rồi đấy.”
Nhưng tiếng của anh quá lớn khiến cô bé sợ, môi Sở Sở cong lên, đôi mắt to chớp chớp, suýt nữa thì khóc.
Tiểu Thanh lớn lên trong một gia đình trọng nam khinh nữ, từ trước đến giờ chưa bao giờ đánh đàn ông, nhưng thấy cháu gái nhỏ con chị gái khóc, cô lo lắng liền đập vào đầu Mục Thành Dương một cái: “Anh xem xem, anh làm con bé con nhà em sợ rồi đấy.”
Nhưng khi cô đưa tay lên đập, Mục Thành Dương đã né được, đúng là mặt trẻ con như thời tiết tháng sáu, Sở Sở lại nhìn bàn chân cười toe toét.
Mục Thành Dương cũng nhân cơ hội ôm lấy Tiểu Thanh và nói: “Tiểu Thanh, chúng mình cũng cưới sớm đi, đẻ lấy một đứa như thế này nhé?”
Đây là lần đầu tiên hai người gần gũi như vậy, lại ở trước mặt trẻ con, Tiểu Thanh định vùng ra nhưng Mục Thành Dương không chịu buông tay mà còn càng ôm cô chặt hơn, Tiểu Thanh lại giãy giụa, đột nhiên anh sáp lại, dứt khoát dồn cô vào góc hôn chụt một cái, bây giờ thì tốt rồi, làm cho Tiểu Thanh không dám cử động nữa.
Còn phía bên kia.
Vì Tiểu Thanh đã dỗ cho cô bé đi ngủ rồi, mọi người nói chuyện một lát cũng đã đi về hết.
Chăm sóc một em bé sơ sinh rất khó, đặc biệt là Lâm Bạch Thanh đang cho con bú, thỉnh thoảng lại phải cho con bú, gần như không có thời gian cho bản thân, hiếm khi cô bé ngủ lâu như hôm nay, tiễn khách xong, Lâm Bạch Thanh cũng rất mệt nên cô tự pha cho mình một tách trà, sau khi nghỉ ngơi một lúc, mới đưa lên môi, cô chép miệng vì nóng.
Cố Bồi đang dọn dẹp ở nhà chính liền chạy đến hỏi: “Em sao thế?”
Lâm Bạch Thanh chỉ vào môi: “Em bị bỏng rồi, đau quá.”
Thấy người đàn ông cứ nhìn chằm chằm vào môi dưới của mình, cô chớp chớp mắt và nói: “Chắc là hôn một cái là hết đau thôi.”
Thực ra họ lấy nhau chưa lâu và trong thời gian thai kỳ, đến tháng thứ ba cũng chỉ thân mật một lần, Cố Bồi cứ thấp tha thấp thỏm, đến nay đã hơn một năm rồi.
Lúc này đứa nhỏ đang ngủ ngon lành trong phòng của dì, mùi trầm hương và mùi cơ thể quyến rũ trên người vợ quyện vào với nhau khiến trái tim Cố Bồi không thể kiềm chế được, đập loạn lên.