Ông cụ cũng vội ngẩng đầu lên nên đứng dậy hơi mạnh nên cuối cùng chỉ có thể nhìn cô cháu gái này nhổ mất một túm lông mày. Ông ta đau chịu không nỗi, buộc phải thốt lên: “y da, ây da, đau, đau!”
Lâm Bạch Thanh thấy ông cụ đau đớn như thế thì vội vàng mở tay con gái ra. Nhưng đứa bé mới có hai tháng, cũng không biết lấy sức lực đâu ra mà lại mạnh như thế. Tay cô bé nắm chặt, không chịu buông ra.
Thấy hàng lông mày mà ông cố chăm sóc tỉ mỉ bị cô bé nhổ hết gần một nửa, nhất quyết không buông tay.
Vẫn là Cố Bồi có kinh nghiệm, anh dùng ngón trỏ và ngón cái gãi nhẹ lên cổ của con bé, lúc này con bé mới buôn ta đi tìm cha mình.
Nháo nhào như thế khiến đầu tóc ông cụ Sở rối loạn, lông mày cũng rụng một nửa, khí chất cũng không còn nữa.
Đứa bé cũng bị Cố Bồi bế về phòng.
Ông cụ ngồi trong sân, vẻ mặt ngượng ngùng, xụ xuống, quả thật giống như vừa bị nhát ma vậy. Lâm Bạch Thanh thật sự không nhìn tiếp được nữa, chủ động nói: “Đúng rồi, đứa bé có tên rồi đấy.”
Cuối cùng vài sợi lông mày còn sót lại của ông cụ cũng dựng lên, nhìn sang cháu gái.
“Con bé tên Cố Sở, biệt danh là Sở Sở.” Lâm Bạch Thanh bình tĩnh nói.
Ông cụ ngạc nhiên, kể từ lần đầu tiên gặp mặt thì đã cảm thấy ánh mắt của cô bé trông thân thuộc một cách lạ kỳ. Lúc này cuối cùng cũng nhớ ra, đôi mắt ấy giống con trai của ông ta, giống Thanh Đồ.
Đứa trẻ vì quá lương thiện nên mới bị ông ta ghét bỏ, chỉ trích hơn nửa đời người, lúc mới ra đời, đôi mắt y hệt như mắt Sở Sở bây giờ. Cố Minh, Sở Xuân Đình, kẻ thù không đội trời chung cả một đời.
Nhưng hai người họ có huyết thống với nhau, sao đứa trẻ ấy lại tên Cố Sở được chứ?
Cố Sở, Sở Sở, đây đúng là một cái tên hay.
Ông cụ nhớ đến đứa con trai đã sớm thành tro bụi, ban đầu vì Thẩm Khánh Nghi quá nghèo, không có tiền nên không thể thêu xong chữ Sở ấy, ông ta nghẹn ngào, một lúc sau mới nói: “Đúng là cái tên hay.”
Thấy vùng quanh chân mày của ông cụ đang sưng tấy lên, Lâm Bạch Thanh nói: “Con bé nhổ hết lông mày của ông rồi, xem ra sắp chảy máu, cháu bảo Cố Bồi luộc cho ông một quả trứng gà để lăn cho bớt sưng.” Sau đó cô nói tiếp: “Con bé còn nhỏ nên không hiểu chuyện, đợi lớn chút nữa cháu sẽ dạy dỗ nó đàng hoàng.”
Sở Xuân Đình cười, huơ tay nói: “Cháu chắt sinh ra là để nhổ lông mày của lão già bọn ông, nhổ hay lắm.”
Sau đó nói tiếp: “Chỉ vài cọng lông mày thì có là gì chứ, sau này bảo con bé nhổ tóc bạc, ông phải xe thử tay của con bé tốt đến mức nào!”
Một đứa trẻ còn nhỏ như thế, lại còn là con gái, trông thì rất ngoan ngoãn nhưng sao lại hung dữ như thế. Càng nghĩ Sở Xuân Đình lại không kìm được bật cười.
Lúc này Cố Bồi bước ra, mặc dù đã từng nói sẽ không để ông cụ nhìn mặt đứa nhỏ nhưng lễ phép của vai con cháu thì vẫn phải có.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!