Tiểu Thanh cũng đang trên xe, cô ấy đang rất nóng lòng muốn cùng suy nghĩ tên để đặt cho đứa bé nhưng Cố Bồi lại hoàn toàn từ chối, hơn nữa Cố Bồi nói Lâm Bạch Thanh đã chuẩn bị rất nhiều tên cho cục cưng nhà mình, cô ấy cũng thấy hứng thú hỏi Lâm Bạch Thanh: “Chị à, chị chuẩn bị tên gì cho cục cưng của chúng ta thế, bây giờ chúng ta chọn tên được không?”
Lúc này Lâm Bạch Thanh đang trông chừng đứa nhỏ, con bé được đặt trong nôi, nôi thì được đặt lên trên ghế, đương nhiên là cô thương đứa bé này rồi, dù gì phải trải qua hai kiếp cô mới có thể hoàn thành giấc mơ làm mẹ. Nhưng khi nhắc đến chuyện đặt tên thì đầu cô lại trống rỗng.
Lúc trước cô chỉ tùy tiện dùng đại tên một loại thuốc để đặt tên cho đứa bé nhà họ Liễu.
Nhưng đến lượt con gái của mình, lúc đang nằm trong bụng thì cô cảm thấy các loài như Đỗ Nhược (thài lài trắng), Đỗ Hành (cây biến hóa), Vu Tinh (củ cải), Tường Vi hay Ngọc Trúc, vị thuốc nào cũng phù hợp để đặt tên cho đứa bé, nhưng đến khi bé con của cô chào đời lại trông trắng trẻo mềm mại, còn ngoan ngoãn nữa, không khóc không quậy phá, cứ im lặng nằm yên ở đó.
Lúc đó đột nhiên Lâm Bạch Thanh cảm thấy cho dù là vị thuốc nào cũng không xứng với con gái cưng nhà cô.
Cố Bồi đang lái xe nên không nghe thấy vợ mình nói gì, sau đó nhắc nhở cô: “Cho con bé nhập hộ khẩu thì bắt buộc phải có tên.”
Tiểu Thanh hiểu chị mình, cô ấy chau mày nhìn sang nhỏ giọng hỏi: “Chắc không phải chị quên đặt tên cho đứa bé rồi chứ?”
Nhưng Cố Bồi vẫn còn rất ngây thơ nhắc nhở Tiểu Thanh: “Trước lúc mang thai chị em đã lên kế hoạch hết rồi nên không thể quên được, em cho cô ấy thêm ít thời gian để cô ấy suy nghĩ thêm đã.”
Lâm Bạch Thanh cúi đầu nhìn con bé, lúc mới chào đời mắt con bé là mắt một mí, nhưng mới ba ngày trôi qua đã trở thành mắt hai mí rồi, lúc này con bé vẫn chưa biết cười, chỉ biết chu miệng lên phun nước bọt, cô nhóc im lặng phun bong bóng, đồng thời cũng đang nhìn mẹ, đôi mắt trong veo của trẻ sơ sinh đang phản chiếu lại bóng dáng của người mẹ, đôi mắt ấy khiến cô bất chợt nhớ đến một người đã rất lâu cô chưa từng nhớ đến.
Cũng trong lúc đột nhiên đó, tim cô đập mạnh hơn, nghĩ ra tên cho đứa bé.
Nhưng cô đang định nói thì Cố Bồi đã lên tiếng trước: “Thanh Thanh, Tiểu Thanh, mau thắt dây an toàn vào đi!”
Vì Cố Bồi rất thích lải nhải chuyện dây an toàn nên không chỉ Lâm Bạch Thanh mà ngay cả Tiểu Thanh ngồi ở ghế phụ lái cũng thắt vào. Đột nhiên Cố Bồi vừa bóp kèn vừa sang số, xe nhanh chóng lùi về phía sau.
Đây là con đường được lưu thông bình thường nhưng Cố Bồi lại nhanh chóng quay xe, còn chạy ngày càng nhanh nữa.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!