Nhưng khi anh chuẩn bị sẵn bông gạc cùng với giấy vệ sinh, khăn ướt, mở chiếc tã ra, lại ngẩng đầu nhìn vợ lần nữa, giọng anh trở nên lắp bắp: “Con…Con…Con là con gái?”
Lâm Bạch Thanh cười khúc khích nói: “Vốn dĩ con chính là con gái mà, ai nói với anh là con trai?”
Tiểu Thanh và Thẩm Khánh Hà cũng cười: “Chúng tôi cũng chưa có nói là là con trai mà.”
Mọi người đều biết Cố Bồi muốn có con gái, vừa rồi cố ý đùa giỡn, cũng là muốn nhìn thấy anh kinh ngạc và kích động.
Nhưng anh cũng không có vẻ quá kích động, trước tiên lấy ra hai cái khăn giấy ướt lau hai tay mình, sau đó dùng hai tay cầm chân của đứa trẻ, tỉ mỉ cẩn thận lau khô sạch sẽ, sau đó lót một tấm vải trắng lên trên, gạc bông mềm mại, sử dụng túi bọc nước tiểu cũng là chất liệu bông và bọc nó lại.
Đứa bé quá nhỏ, còn chưa mặc được quần, anh sửa sang quần áo cho con xong, gấp đôi lại, bọc lên tã lót, sau đó dùng hai tay bế đứa trẻ lên. Thấy cô bé vẫn nhắm mắt nhưng liên tục l.i.ế.m môi, Cố Bồi nói: “Anh đoán chắc con đói bụng rồi, hẳn là…”
Anh còn chưa nói xong, đứa trẻ đã nhếch miệng, oa một tiếng, thật sự bắt đầu khóc.
Mà Lâm Bạch Thanh: người vừa rồi còn giúp chữa bệnh cho con của người khác, lúc nãy cũng luống cuống tay chân, phải học cách cho con của mình b.ú sữa mẹ.
So với cô thì Cố Bồi tay nghề thành thạo hơn nhiều.
Liễu Liên Chi, Thẩm Khánh Hà và Tiểu Thanh đều là phụ nữ, theo lý thì hẳn sẽ chăm sóc con nít tốt hơn đàn ông.
Nhưng bọn họ dùng ánh mắt bắt bẻ nhất để nhìn, lại không thể tìm thấy bất kỳ lỗi nào.
Cố Bồi không chỉ biết cách thay tã, quấn tã, mà còn có thể bế và cho một đứa trẻ sơ sinh nhỏ như vậy ợ hơi, mỗi một việc anh đều làm rất thành thạo. Đương nhiên, anh thật sự sẽ chăm sóc đứa trẻ trước khi mọi người trở lại.
Cố Bồi vốn luôn mong ngóng con gái, cho đến khi mọi người rời đi, đóng lại cửa phòng bệnh, đẩy xe nôi đến trước giường. Lúc này mới cùng với vợ hai người đánh giá cục cưng nhỏ của anh.
Cũng là đến lúc này, đứa trẻ mới sinh cuối cùng cũng lười biếng mở mắt ra.
Vì vừa nãy có một cậu bé đỏ hỏn, như một ông già tí hon làm nền, cho nên cô bé trắng trắng mịn mịn trông cực kỳ đáng yêu. Cô bé vừa mới sinh ra, tóc còn mỏng thưa, nhưng mà không có lớp sáp trắng thật dày trên đầu như đứa bé kia, da đầu rất sạch sẽ. Làn da giống với màu da của Cố Bồi, trắng nõn như sữa đông, đôi mắt lại khá giống với Lâm Bạch Thanh, không phải rất to, nhưng cô bé còn nhỏ như vậy lại có đôi mắt đặc biệt có thần, đẹp lạ thường.
Cô bé ngoài việc khóc, sẽ không kêu hừ hừ, nhưng mà sẽ lè lưỡi.
Cố Bồi sợ trên tay mình có vi khuẩn nên không dám chạm vào cô bé. Vừa rồi anh rửa tay năm phút, bây giờ mới thật cẩn thận định sờ vào bàn tay nhỏ non nớt mềm mại của bảo bối nhỏ.
Bàn tay nhỏ bé của trẻ sơ sinh chỉ lớn có bằng hạt đậu, anh cũng chỉ muốn chạm nhẹ một chút. Nhưng anh vừa vươn một ngón tay ra, cô bé liền chính xác nắm lấy tay của anh. Cố Bồi bị kinh hãi nhảy dựng lên, kêu to: “Thanh Thanh, con bé…con bé nắm lấy tay anh!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!