Cố Bồi nói: “Có năm cấp độ đau đớn, mà đau đẻ chính là cấp độ năm, nhất định là rất đau đớn.”
Liễu Liên Chi giúp y tá đẩy giường, cố nén nghẹn ngào nói: “Con bé nói không đau, chỉ là không muốn thấy cháu quá lo lắng thôi.”
Y tá cũng cười nói: “Quân y Cố, vừa rồi trong phòng sinh, vợ của anh không có đau khóc đâu.”
Cố Bồi nắm c.h.ặ.t t.a.y vợ, dịu dàng nói: “Chỉ một đứa này thôi, sau này chúng ta sẽ không bao giờ sinh thêm đứa nữa.”
Điều Liễu Liên Chi muốn chính là câu này của anh, cuối cùng đến lúc này mới có chút vui sướng của một nhà bốn thế hệ.
Quá trình sinh nở của Lâm Bạch Thanh được coi là nhanh chóng, từ khi bắt đầu cho đến khi đứa trẻ chào đời không quá 15 phút. Điều này là lợi ích của việc cô luyện quyền từ nhỏ, siêng năng tập luyện, nên xương cốt đặc biệt mềm dẻo.
Mà bởi vì đứa trẻ vừa mới sinh ra, y tá chỉ cho cô nhìn thoáng qua rồi mang đi. Lâm Bạch Thanh cũng không thấy rõ dung mạo của con, bây giờ còn sốt ruột hơn cả Cố Bồi, hỏi: “Con đâu?”
Trong phòng bệnh có một chiếc nôi em bé, nhưng Tiểu Thanh và Thẩm Khánh Hà đang bế đứa bé bên cửa sổ, đang tinh tế đánh giá.
Quay đầu lại nhìn Cố Bồi, bởi vì vừa rồi anh không có ở đây, Tiểu Thanh trợn mắt nói: “Anh rể, có phải anh còn chưa biết là đứa bé là con trai hay con gái phải không?”
Cố Bồi thản nhiên nói: “Không biết.”
Thẩm Khánh Hà liếc nhìn Tiểu Thanh, cũng cười nói: “Cháu đoán xem là con trai hay con gái?”
Tiểu Thanh lại nói: “Đây chính là một chú gấu con, mau đoán xem là con trai hay con gái?” Nói là chú gấu con, vậy chẳng phải là con trai hay sao?
Thẩm Khánh Hà và Tiểu Thanh nhìn nhau, cả hai đều cười, Liễu Liên Chi cũng buồn cười, nở nụ cười.
Cố Bồi vẫn luôn khao khát có một cô con gái, nhưng khi vừa mới trở về đã bị một đứa bé đỏ bừng như một ông già tí hon hù dọa. Sau đó nhìn thấy vợ mình vừa trải qua một hồi sinh nở, yếu ớt như thế, đột nhiên không quan tâm đến giới tính của con nữa.
Hơn nữa, bản thân anh còn là một bác sĩ, anh có chứng nghiện sạch sẽ, điểm chú ý của anh khác với mọi người.
Mọi người đều yêu thích trẻ sơ sinh, đều thích ôm một chút, nhìn một chút, còn có một số người thích hôn, thích sờ. Nhưng đối với hô hấp của trẻ con như vậy là không tốt.
Trẻ sơ sinh vừa mới sinh ra, hệ thống miễn dịch của chúng vẫn còn rất yếu, không gian trao đổi hô hấp của người lớn đầy những khí độc, trên tay còn có vi khuẩn, đều có thể gây hại cho trẻ con.
Cho nên anh cũng không hỏi giới tính mà là đưa tay nói: “Tiểu Thanh, đưa con cho anh đi.”
Thế nhưng Tiểu Thanh quá thích cục cưng nhỏ này, cô ấy nói: “Anh rể, anh đừng lo cho em bé, hãy giao cho em.”
Cố Bồi vẫn cố chấp vươn tay: “Vẫn là để cho anh đi.”
Anh đã nói với chị em Lâm Bạch Thanh từ lâu là anh một năm có một tháng tháng nghỉ đông, cộng với bộ đội cũng có một tháng nghỉ thai sản, cộng lại có thể nghỉ phép ba tháng. Cho nên ba tháng đầu tiên của em bé sẽ do anh chịu trách nhiệm.
Nhưng Tiểu Thanh vẫn cảm thấy đàn ông không tránh khỏi tay chân thô ráp, mà cô ấy lại xuất thân là y tá sẽ càng hiểu biết hơn nữa. Với lại bảo bảo cũng thật sự quá đáng yêu, cô ấy không đành lòng buông tay, kiên trì nói: “Vẫn là để em bế cho.”
Cố Bồi không vui lắm, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đã thống nhất rồi, ba tháng đầu con sẽ do anh chịu trách nhiệm.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!