Không chờ Hashimoto được nghỉ ngơi, bên ngoài vài ông cụ với mái tóc trắng bạc xông thẳng vào.
Các ông cụ vừa xông vào thì thấy trong phòng một mảng tối đen, rồi nào là máy quay phim, bốn phía còn đang bốc cháy, họ nhìn nhau, lúc này có một người bước đến hỏi: “Các người đang đóng phim sao?”
Thêm một người lên tiếng: “Đám thanh niên các người cũng quá đáng thật, trộm gì không trộm, tại sao lại phải trộm tranh chữ của tôi?”
Hơn nữa thấy lửa bốc ngày càng lớn, đã cháy lan đến rèm cửa sổ rồi, họ lại trông giống như đang đến để góp vui hơn: “Quay phim thôi mà còn dùng cả lửa thật à, rèm cửa ấy đắt lắm đấy, e là tốn không ít tiền đâu.”
Thư ký lại la lên: “Dập lửa, nhanh đến dập lửa.” Trác Ngôn Quân lại hét lên: “Cứu mạng, cứu mạng.” Đầu Hashimoto Juichi đau như muốn nứt ra, cả người rã rời, không nói được gì, chỉ biết nhìn về những chiếc máy đang bốc khói của mình.
Các ông cụ lần lượt nối đuôi nhau bước vào, lao về mọi hướng của căn phòng, miệng thì mắng ông ta là tên trộm, đồ khốn, thứ vô liêm sỉ, bắt đầu lục tìm hết mọi ngóc ngách để tìm cho ra món đồ của mình.
Cảnh sát đi phía sau họ quát lớn: “Các lão đồng chí, các chú mất bức tranh chữ quý giá, chúng tôi có thể hiểu cho tâm trạng của các vị, nhưng chúng tôi cần phải làm theo trình tự, không thể lục lọi hoặc chạm vào đồ của người ta, dừng tay lại, mọi người mau dừng tay!”
Thấy đám lửa cháy ngày càng mạnh khắp phòng, người duy nhất có thể giữ được bình tĩnh và lý trí ngay lúc này chính là cảnh sát, họ vội vàng lấy bộ đàm ra, xin sự giúp đỡ để dập lửa.
Trông thấy cục diện loạn cào cào thế này, Hashimoto Juichi đang đau đầu ngồi bệt xuống sofa.
Tất cả những chuyện này đều là ngoài ý muốn, là điều ông ta không hề ngờ đến, nhưng chuyện mà ông ta không ngờ nhất chính là Cố Bồi, một bác sĩ y hệt cha mình, là một người cầm con d.a.o phẫu thuật trên tay nhưng tính cách của anh lại hoàn toàn không giống cha mình.
Cồn, nhôm oxide, mạch hở thứ cấp, đây đều là những chuyện vô cùng đơn giản với một bác sĩ, anh đã hủy hoại toàn bộ tâm huyết mà Hashimoto Juichi đã vạch ra trong nửa năm trong thoáng chốc một cách rất nhẹ nhàng!
Hashimoto Juichi tự đ.ấ.m lên đùi mình, tiếng kêu ông ta phát ra có thể so với tiếng chó sói tru!
Nói về bên ngoài.
Cảnh sát phải làm theo trình tự, cho dù đây có là một vụ trộm thì theo nguyên tắc họ vẫn là người lục soát đầu tiên.
Nhưng đám lão già này lại không phân biệt trắng đen đúng sai, xông thẳng vào đó, pháp luật không trách nhiều người*, càng không thể trách người già, không còn cách nào khác, hai cảnh sát cũng chỉ xông vào đó.
(*) Nguyên văn 法不责众: nghĩa là pháp luật không thể được thực thi khi tất cả mọi người cùng là một tội phạm. Cụ thể hơn là chỉ một hành động xác định nào đó có tính chất quần thể hoặc phổ biến rộng rãi, cho dù hành động đó có chứa nhân tố không hợp lý hợp pháp, thì pháp luật đối với hành động đó cũng khó trừng trị.
Bây giờ bên ngoài chỉ còn lại một người vẫn chưa tìm được cách xông vào góp vui, đang đưa tay đỡ lấy Lâm Bạch Thanh. Đương nhiên đó chính là Sở Xuân Đình, thấy sắc mặt cháu gái mình trắng bệch thì vội vàng hỏi: “Bụng cháu không sao chứ?” Thấy tay cô đang cầm quyển giáo trình châm cứu thì hỏi tiếp: “Cháu vẫn chưa giao quyển giáo trình này ra sao?”
Lâm Bạch Thanh hít sâu một hơi, mở hộp rút một cây kim châm ra nói: “Cây kim này bị cắt bớt một đoạn rồi.” Sở Xuân Đình không hiểu về kim châm, nhưng ông ta là người buôn bán văn vật, cũng là chuyên gia về văn vật, có hiểu biết về đồ cổ.
Còn kim châm, nếu đã là dụng cụ thuộc y học thì nó cũng là văn vật, kể từ đời nhà Hán, đời đời các y giả cũng đã nghiên cứu đồng thời đẽo gọt nhiều lần, trải qua hàng trăm năm, tốn mất công sức mấy đời người mới có thể tạo ra được, số lượng còn tồn tại trên thế giới cũng chỉ có bảy tám bộ, bởi vì căn bản không ai đành lòng tiết lộ ra ngoài nên trước mắt ông ta chỉ biết được tung tích của ba bộ, còn kim châm thì từng phân đều có tác dụng của riêng nó, mất đi một phân thì tác dụng cũng không còn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!