Thật ra anh đã từng trải qua chuyện như thế, lúc còn nhỏ anh chỉ có thể trơ mắt nhìn cha mình là Cố Khắc mang hết tất cả thành quả nghiên cứu y học của mình giao cho Hashimoto Juichi và đó chính là cơ sở để bệnh viện Hán Đường phát triển như ngày hôm nay.
Lúc đó anh đã biết Hashimoto Juichi không phải loại người tốt lành gì.
Nếu không thì ông ta cũng không cần đặc biệt xin phép tổ chức quyền lắp ráp súng. Nếu như hôm nay Lâm Bạch Thanh lấy được kim châm hoàn toàn không hư hại gì thì Cố Bồi sẽ chỉ làm một một bức phông nền im lặng.
Nhưng bây giờ đã khác, Hashimoto Juichi đã dùng cách mà không ai ngờ được, không những hủy đi kim châm mà còn muốn lấy đi phương pháp chữa trị căn bệnh Parkinson, ông ta lại giở mánh khóe cũ y hệt như năm xưa đã từng làm trong giao dịch với Cố Khắc.
Từ cha cho đến vợ của Cố Bồi, ai cũng là người thân nhất của anh, còn Hashimoto Juichi lại dám ức h.i.ế.p họ một cách không kiêng nể gì ngay trước mặt anh, chưa từng quan tâm đến cảm nhận của anh, xem anh như một tấm phông nền vô dụng thật sao.
Đương nhiên cũng không thể trách Hashimoto Juichi xem thường anh, từ đầu đến cuối Cố Bồi quá bình tĩnh. Cho đến giây phút này anh vẫn không hề vội vàng gì cả, giọng điệu vẫn hòa hoãn.
Anh nói: “Nhưng ông Hashimoto à, kim châm đã ở trong tay ông hơn ba mươi năm, ông cũng không đành lòng cắt nó đi đúng không?”
Cắt kim có ảnh hưởng đến kim châm không, đương nhiên đáp án là có, Hashimoto Juichi không biết thật sao, không, ông ta biết. Cho nên kim châm ở trong tay ông ta hơn ba mươi năm ông ta cũng không đành lòng cắt bớt để nghiên cứu cho dù chỉ là một milimet. Cho đến khi nó được trả về cho Linh Đan Đường thì mới phóng khoáng cắt bớt hai milimet của kim. Bởi vì bắt đầu từ bây giờ kim châm không còn là của ông ta nữa, ông ta cũng không còn tiếc nuối nữa.
Nói ra thì Hashimoto Juichi cũng xui xẻo, chỉ hai milimet mà thôi, theo lý người bình thường sẽ không phát hiện ra.
Ông ta đã từng suy nghĩ, đợi khi Lâm Bạch Thanh quay về sử dụng kim châm rồi mới phát hiện ra, chắc chắn sẽ rất tức giận, nói không chừng còn nổi trận lôi đình, nhưng kim châm có ngắn bớt đi thì vẫn có thể sử dụng được, chẳng qua cô cũng chỉ chịu thiệt thòi một chút, nhẫn nhịn cho qua là được.
Mà người nước Hoa, là một dân tộc đã quen với việc thiệt thòi, thậm chí còn cảm thấy may mắn khi chịu thiệt thòi. Ông ta cũng không ngờ cô sẽ nhạy cảm như thế, vừa cầm kim châm lên đã phát hiện được cái không đúng. Nhưng nếu như chuyện đã như thế thì vẫn nên tiếp tục thuyết phục Cố Bồi thôi.
Ông ta nói: “Pio, chúng ta là một gia đình, family đấy, nếu như cô Lâm cảm thấy việc cắt kim thế này khiến cô ấy không hài lòng thì chúng ta có thể thương lượng việc bồi thường, nhưng còn giáo trình thì tôi hy vọng cậu có thể thuyết phục cô ấy bảo cô ấy giao nó cho tôi, bởi vì giữa chúng ta có hợp đồng, còn hợp đồng lại không có quy định không được cắt kim, nhưng lại có quy định khoản bồi thường đấy.”
Thấy Cố Bồi không cảm xúc gì ông ta lại nhìn sang Trác Ngôn Quân.
Trác Ngôn Quân hiểu ý, nghiêm nghị nói: “Pio, mày đừng quên mày từng hại c.h.ế.t con gái của bọn tao đấy!” Tội danh hại c.h.ế.t con gái của họ là thứ cha con Cố Bồi không thể rửa sạch được.
Để Trác Ngôn Quân nói ra câu này đương nhiên Hashimoto Juichi hy vọng Cố Bồi có thể vì vậy mà thỏa hiệp.
Tay Cố Bồi đặt lên máy quay phim, rắc một tiếng, kéo băng ghi hình ra, âm thanh vẫn dịu dàng như thế: “Đương nhiên là phải bồi thường.”
Hashimoto Juichi nói thầm quả nhiên Cố Bồi y hệt như cha mình, là một người thích chịu thiệt thòi. Ông ta cũng có hy vọng giành lấy được giáo trình châm cứu ấy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!