Nói về trong nhà trước vậy.
Sau khi Lâm Bạch Thanh ra khỏi nhà thì Cố Bồi đã cất cây s.ú.n.g đi.
Đương nhiên mặc dù anh đã lắp s.ú.n.g vào nhưng cũng không thể tùy tiện nổ súng, nếu nổ s.ú.n.g thật thì riêng cáo báo thôi cũng phải viết mười mấy bản, còn phải giải thích rõ ràng với bảy tám bộ phận nữa, nếu lý do không chính đáng thì sẽ bị ghi lỗi.
Lúc này anh giao giáo trình châm cứu cho Lâm Bạch Thanh để cô mang ra ngoài.
Cả quá trình người của Hashimoto Juichi đều ở trong phòng, bên ngoài không có ai.
Điều mà ngay cả Lâm Bạch Thanh cũng biết là Sở Thương mại tổ chức buổi triển lãm tranh chữ lâu năm, mà người đứng ra tổ chức lại chính là Sở Xuân Đình, cả ngày hôm nay ông cụ đều ở trong khách sạn chuyên dành cho khách quý, cho nên chỉ cần cô bước ra được khỏi cửa là an toàn.
Đợi khi vợ mình ra ngoài thì mọi chuyện còn lại sẽ do Cố Bồi giải quyết.
Có lẽ do lúc nhỏ anh quá im lặng, không hề có cảm giác tồn tại gì cả, cho nên Hashimoto Juichi mới không sợ anh. Cho dù lúc anh lấy s.ú.n.g ra thì Hashimoto Juichi cũng không hề sợ hãi. Thấy anh cất s.ú.n.g đi Hashimoto Juichi như thể đã hiểu rõ mọi chuyện, còn cười nữa.
Hơn nữa ông ta mang theo một bộ kim châm quý giá bị cắt ở giữa, nhưng ông ta vẫn muốn hòa hoãn mối quan hệ này để lấy được giáo trình châm cứu.
Ông ta nói: “Pio, cũng như tôi và cha cậu trước đây thôi, đây chỉ là một cuộc giao dịch, là cuộc giao dịch mà chúng ta lấy thứ chúng ta cần, tôi hy vọng cậu sẽ đi bàn bạc lại với cô Lâm, kim châm không hề có vấn đề gì, theo như hợp đồng, các cậu bắt buộc phải giao giáo trình châm cứu cho chúng tôi, nếu không tôi sẽ dựa theo hợp đồng để khởi tố các cậu, tôi nghĩ đây là điều mà cậu không muốn nhìn thấy nhất, đúng không?”
Một vị luật sư bước lên trước bổ sung thêm một câu: “Tiền vi phạm hợp đồng là ba triệu đồng.”
Trác Ngôn Quân cũng nhỏ giọng nói: “Sao cô ta lại tức giận cơ chứ, chỉ có hai milimet thôi mà, cũng không ảnh hưởng gì đến kim châm cả.”
Cố Bồi vẫn bình tĩnh như mọi khi, lạnh lùng nhìn sang mẹ mình nhưng lời nói lại như đang hỏi Hashimoto Juichi: “Nếu như cắt kim không ảnh hưởng gì đến châm cứu vậy tại sao ba hôm trước lúc chúng tôi nghiệm châm không cắt, nhất quyết phải đợi hôm đến hôm trước mới cắt?”
Trác Ngôn Quân sững sờ một lúc.
Đúng là hai hôm trước kim mới bị cắt, nhưng bà ta lại không hề biết lý do tại sao.
Hashimoto Juichi đã thừa nhận với Lâm Bạch Thanh, nói kim là do hôm trước mình cắt ra, nhưng dựa vào tình hình để cân nhắc ông ta lại sửa lời của mình: “Pio, thật ra lúc tôi ở nước M đã cắt kim châm rồi.”
Cố Bồi dịu giọng, không thèm tức giận, bước đến bên cạnh một chiếc máy quay phim, ra hiệu cho nhân viên quay phim bước đến, nhẹ nhàng ấn vào nút quay, dùng giọng điệu không nhanh không chậm nói: “Tôi dám khẳng định là vào hôm trước, bởi vì đối với vợ tôi kim châm cứu như một bộ phận trên cơ thể, ngày nào cô ấy cũng sử dụng kim châm, từ châm vàng, châm bạc, châm sắt, châm thép, độ dài và trọng lượng, đường kính và chất liệu của từng loại kim châm đều được khắc ghi sâu vào trong DNA của cô ấy chính xác đến từng milimet, nếu như hôm trước ông đã cắt châm vậy thì chắc chắn cô ấy sẽ phát hiện ra và cũng sẽ không giao dịch với ông nữa.”
Ngay hôm trước, lúc Lâm Bạch Thanh kiểm tra kim châm thì nó vẫn còn nguyên vẹn không hư tổn gì.
Sau khi cô kiểm tra xong, xác định kim châm bình thường, bắt đầu dùng nó chữa bệnh của Hashimoto Juichi xong mới bị cắt mất.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!