Cố Bồi xuống xe trước rồi dìu Lâm Bạch Thanh xuống, thấy Trác Ngôn Quân muốn cầm túi, anh cản lại bằng một ánh nhìn nghiêm nghị, một tay cầm thiết bị, một tay cầm thùng lớn đựng ngân châm, tiện tay xách cả hòm thuốc lên.
Đàn ông nhà họ Hashimoto, tính đến nay Lâm Bạch Thanh chỉ gặp Hashimoto Kuro, mà vì lão già đó quá dung tục nên trong tưởng tượng của cô, chắc Hashimoto Juichi cũng không khác gì mấy.
Nhưng không ngờ đối phương vậy mà sạch sẽ, chỉnh tề, trau chuốt, mặt mũi như Sở Xuân Đình, vừa nhìn đã biết là một ông cụ toát ra sự khôn ngoan và toan tính.
Thật ra ông ta còn chưa được tính là một ông lão, vì ngoại trừ ông ta có bọng mắt rất sâu và nếp nhăn đuôi mắt khá rõ ra thì lưng không còng, eo không khom, toàn bộ cơ thể vẫn là dáng người trung niên, nhìn thoáng qua thì Trác Ngôn Quân còn già hơn.
Cũng không hổ là phó hội trưởng có thực quyền nhất tại nhà máy Hashimoto, quanh người ông ta có một hơi thở trầm ổn.
Ông ta đứng trong phòng khách, mà xung quanh ông ta có bốn máy quay, còn có thiết bị chuyên thu âm.
Vừa vào nhà, Lâm Bạch Thanh đã cảm thấy mình như đi vào một phim trường đầy đủ thiết bị. Vừa thấy Cố Bồi, Hashimoto Juichi dang hai tay ra: “Hi, Pio!”
Cố Bồi gật gật đầu, nhưng từ chối cái ôm của Hashimoto, chỉ nói: “Hi, Ben!”
Hashimoto Juichi đi qua, đánh giá cả người Lâm Bạch Thanh một phen rồi nói tiếng phổ thông tiêu chuẩn như phát thanh viên, nhả chữ chuẩn xác khiến người bản địa như Lâm Bạch Thanh tự thẹn không bằng: “Vị này chính là cô Lâm nhỉ?”
Lại bắt tay rồi cười nói: “Nghe danh cô Lâm đã lâu, nghe nói cô thông tuệ bẩm sinh, tấm lòng nhân hậu, là lương y thiên phú khó tìm trên đời.”
Lâm Bạch Thanh bắt tay với ông ta, hỏi: “Kim châm đâu?”
Chuyến này Hashimoto mang theo đủ lòng thành, nhìn qua thư ký, thư ký vội bưng kim châm lên.
Lâm Bạch Thanh nhận lấy kim châm nhìn, sau khi ngắm nghía một lát, cô khử trùng trước rồi châm vào vị trí huyệt Hợp Cốc của mình, im lặng một lát rồi ngẩng đầu nói: “Là bộ châm này.”
Có phải kim châm thật không, tuy không thể nhìn ra từ vẻ ngoài nhưng chỉ cần châm vào huyệt vị thì Lâm Bạch Thanh đã có thể cảm giác được.
Hiển nhiên Hashimoto Juichi cũng rất chân thành, cười nói: “Bắt đầu nói từ nguyên lý bệnh trước nhé, tôi cần biết mọi chi tiết, sau đó dĩ nhiên tôi sẽ đưa của về chủ cũ, trả lại bộ kim châm vốn thuộc về cô Lâm đây cho cô.”
Câu này ông ta nói rất hay.
Lại ra hiệu Lâm Bạch Thanh ngồi lên ghế sát cửa sổ: “Mời!”
Lâm Bạch Thanh đi qua ngồi lên ghế, xung quanh toàn là máy quay, mà Hashimoto Juichi thì ngồi đối diện cô, giơ cổ tay mình ra cho cô bắt mạch, chờ cô bắt xong thì chủ động vén mắt lè lưỡi cho cô nhìn.
Nhìn hết một lần từ mạch tượng đến tướng mạo, lại đến mắt và khí sắc trên mặt, Lâm Bạch Thanh nói: “Bệnh này của ông không tính là nghiêm trọng, châm cứu thì chỉ cần ba ngày, nhưng thuốc thì phải uống hai tháng, rồi sẽ khỏi hẳn.” Lại nói: “Tôi chỉ châm cứu ba ngày, sau đó đưa phương pháp châm cứu cho ông, ông cũng phải tuân thủ lời hứa giao kim châm cho tôi.”
Hashimoto Juichi cười gật đầu: “Tất nhiên rồi.” Lại nói: “Nhưng cô phải nói cặn kẽ hết về nó.”
Ông ta lại nhìn một luật sư trong đó.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!