Đương nhiên, khiêm tốn như Cố Bồi, đề cập đến sự an toàn người vợ sắp lâm bồn, anh cũng không dám một mình gánh vác tất cả, thế nên sau khi ký xong hợp đồng, anh đã gọi một cuộc điện thoại cho Sở Xuân Đình.
Dĩ nhiên phải giữ bí mật chuyện này, trừ gia đình họ ra thì không thể nói chuyện này cho bất cứ ai, nhưng Cố Bồi cũng hy vọng Sở Xuân Đình có thể lặng lẽ để ý, đến lúc đó lỡ như Hashimoto Juichi giở trò, lấy được phương án chữa trị rồi lại không đưa kim châm, hoặc là đưa kim châm giả, nếu cá c.h.ế.t lưới rách thì s.ú.n.g của Cố Bồi cũng vô dụng, suy cho cùng s.ú.n.g cũng chỉ có thể tự bảo vệ chứ không thể giúp lấy được kim châm.
Mà tốt nhất là Sở Xuân Đình đến giúp, kẻ ác trị kẻ ác.
Nhưng chuyện này có sự tham dự của Sở Xuân Đình thì nó đã đi theo hướng không chịu sự khống chế của ai cả.
Cố Bồi nói hai câu mời được ông cụ đến nhà, pha trà cho ông ta, ngồi xuống xong xuôi mới kể hết chuyện ra, Sở Xuân Đình đập tách trà, nước b.ắ.n ra không khác gì hoa nở: “Cố Bồi, chẳng lẽ cháu không phát hiện Thanh Thanh nhà tôi sắp sinh con rồi à?”
Cố Bồi dịu dàng nói: “Thời gian dự sinh còn 20 ngày.”
“Cháu gái tôi sắp sinh con rồi, cháu còn bảo con bé vác bụng bầu giúp ông Cố nhà các cháu tìm kim châm?” Sở Xuân Đình hỏi ngược lại. Cố Bồi nhíu mày, lời này của ông cụ làm anh không tiếp nổi.
Lâm Bạch Thanh nói: “Ông có thể nói chuyện đàng hoàng không? Kim châm là tự cháu muốn, không liên quan đến nhà họ Cố.” Lại xoa bụng nói: “Ông có thể giúp thì giúp, không giúp được thì thôi, đập ly đập bát, này là dọa nạt ai đấy, dọa cháu, dọa con cháu?”
Nhìn cái bụng tròn vo của cháu gái, mắt thấy sắp dưa chín cuống rụng rồi, hễ nghĩ đến Dạ Minh Châu của ông ta, thằng nhóc mập mạp, Sở Xuân Đình không nhịn nổi muốn cười ngoác cả miệng, đương nhiên cũng phải nhanh chóng kìm cái tính thối của mình lại.
Cũng không phải ông cụ cố tình nổi giận, mà ông ta khác thế hệ với Cố Bồi và Lâm Bạch Thanh, ông ta đã trải qua trận tàn sát của người nước N, từng trải qua chiến tranh chống N và sự tàn phá của chiến tranh khói lửa, chỉ cần nhắc đến người nước N thì người thề hệ họ đều hận đến nghiến răng.
Ông ta lại là ông lão xã hội đen không thích nói lý lẽ với người khác, hễ làm chuyện gì đều phải xuất phát từ việc giẫm người khác dưới chân mình. Đối với người nước N thì còn hơn thế, chuyện này, cần phải làm tới nơi tới chốn, bị đối phương nhổ sạch răng cũng phải ngậm m.á.u nuốt vào bụng mới được.
Bưng tách trà suy tư nửa buổi, ông ta nói: “Một kẻ giặc ngoại xâm từng xâm lược nước mình, muốn đến chữa bệnh cũng được, nhưng bệnh này phải chữa ở đâu, chữa thế nào và thù lao ra sao, nào có thể nghe theo họ, phải là chúng ta nói mới tính chứ.”
Lâm Bạch Thanh sợ ông cụ này gióng trống khua chiêng tung chuyện này ra ngoài sẽ không lấy được kim châm, chỉ vào bản “hợp đồng bảo mật” nói: “Chúng cháu đã ký hợp đồng bảo mật rồi, có thỏa thuận bồi thường, chuyện này chỉ có thể tiến hành trong âm thầm, không thể rêu rao, một khi bị lộ thì kim châm của cháu cũng không lấy về được nữa.”
Cố Bồi cũng nói: “Ông Sở, chúng ta đang làm ăn, nên vẫn phải tuân theo… hợp động kinh doanh.”
Sở Xuân Đình nhấp một ngụm trà, tươi cười hỏi ngược lại: “Tôi nói tôi không tuân theo hợp đồng bao giờ?”
Nhướng mày cười, ông ta không hề che giấu sự hưng phấn mà nói: “Yên tâm đi, chuyện này các cháu đừng nhọc lòng, cứ để ông.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!