Căng mắt nhìn dược đường của chính mình một cái, Lâm Bạch Thanh vô cớ kiêu ngạo, cuối cùng cô cũng gom được hai bộ kim châm vào tay rồi, nếu thầy ở trên trời có linh, nhìn thấy chắc cũng vui vẻ c.h.ế.t đi được nhỉ.
Bên này Tiểu Thanh chân trước mới ra khỏi cửa, Mục Thành Dương đã từ trên lầu hét vọng xuống: “Đàn em, Tiểu Thanh đâu?”
Lâm Bạch Thanh đang giúp Tiểu Thanh tính sổ sách, nhướng mày nói: “Về nhà nấu cơm rồi.”
“Cho anh một phần nhé, em ấy đồng ý với anh rồi, hôm nay bảo anh đến nhà cũ ăn cơm.” Mục Thành Dương nói.
Tên này là trai thẳng, lại không tặng hoa hay nước hoa như Cố Bồi, cũng không hẹn hò mời cơm, cùng lắm chỉ là dẫn Tiểu Thanh ra ngoài ngắm cảnh quay phim rồi mua một chai nước có ga, chỉ vậy mà thôi, còn muốn lười biếng đến nhà họ ăn chực, Lâm Bạch Thanh cứ thấy gả em mình cho anh ấy hơi thiệt thòi, nhưng không cản được Tiểu Thanh thích anh ấy, nên cũng không nói nhiều.
Nhưng anh ấy cứ đến nhà ăn cơm, Lâm Bạch Thanh khá phiền nên cố tình nói: “Không có.”
Mục Thành Dương là một cái vỏ não phẳng, nói: “Không phải chứ, lúc nãy rõ ràng Tiểu Thanh đã nói rồi, nói em ấy đã nấu cơm cho anh.”
Hai người còn chưa kết hôn, theo lý mà nói Mục Thành Dương nên dẫn Tiểu Thanh ra ngoài đi dạo, tản bộ, ăn chút đồ ngon, ngắm nghía thế giới, nhưng Mục Thành Dương thì sao? Còn chưa kết hôn mà cứ đối xử với Tiểu Thanh như vợ chồng già, điều này làm Lâm Bạch Thanh rất không thích, thế là cô cố ý vỗ lên bụng nói: “Không thấy em là hai người à, giờ sức ăn em mạnh, phải ăn phần hai người, anh hả, ra ngoài ăn đi nhé.”
Mục Thành Dương hiểu rồi, Tiểu Thanh gọi anh ấy ăn cơm nhưng đàn em nhỏ nhen này không đồng ý, cố tình không cho anh ấy ăn. Được thôi, trước không nói chuyện này, anh ấy lại hỏi: “Quân y Cố đâu, còn chưa về à?”
“Anh hỏi anh ấy chi?” Lâm Bạch Thanh nói: “Đừng quấy rầy em nữa, sổ sách của em lại tính sai rồi.” Mục Thành Dương gõ lên tủ quầy: “Đàn em, hôm nay ngày 15, “Báo trung y Nội Mông” sắp về rồi, sao thế, em quên à?” Cái gọi là mang thai một lần ngốc ba năm, Lâm Bạch Thanh càng đến ba tháng cuối thai kỳ thì trí nhớ cũng ngày càng kém.
Nghe Mục Thành Dương nói tới “Báo trung y Nội Mông” cô mới nhớ chuyện này, phải rồi, hôm nay Cố Bồi sẽ về sớm, hơn nữa còn mang theo tờ báo mà cô đã mong chờ thật lâu!
Chuyện là vào mùa xuân năm ngoái, quân y Cố tặng cho Lâm Bạch Thanh một món quà đặc biệt, một xấp báo cũ. Bài xuất bản trên đó toàn là về trung y chữa trị bệnh truyền nhiễm, cùng với các tài liệu lịch sử về y học trung y kết hợp với khoa học kỹ thuật hiện đại. Không chỉ Lâm Bạch Thanh hứng thú, cho Mục Thành Dương nhìn một cái, anh ấy cũng vô cùng hào hứng. Cố Bồi cũng vì thấy họ thật sự yêu thích nên nhờ chiến hữu ở Thủ Đô, mỗi tháng gửi cho họ một tờ.
Mà làm người ta ngạc nhiên hơn nữa là sau khi đặt báo họ mới phát hiện, hầu như mỗi tháng, trên tờ báo địa phương nhỏ bé ấy đều sẽ xuất bản một bài tài liệu lịch sử trung y hạng nặng.
Thế là Mục Thành Dương và Lâm Bạch Thanh mê đắm tờ báo nhỏ đến từ thành phố nhỏ phương bắc y hệt Tiểu Thanh hâm mộ phim Hồng Kông, tháng nào cũng ngó một lần tới ngày chờ Cố Bồi đem báo về cho họ.
Mà vì tài liệu lịch sử đỉnh thật sự nên giờ hôm nào Mục Thành Dương cũng ngóng chờ Cố Bồi, còn cần mẫn hơn cô vợ là Lâm Bạch Thanh, có thể gọi là trông mòn con mắt.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!