Sau khi Lâm Bạch Thanh chờ đợi tròn bốn tháng, cuối cùng Hashimoto Juichi cũng đến, hơn nữa còn mượn danh khảo sát bệnh viện Hữu nghị TN, sẽ do các lãnh đạo của Sở Y tế cấp tỉnh đích thân ra mặt tiếp đón ông ta.
Tuy Trác Ngôn Quân đã nói mãi rằng bệnh của Hashimoto Juichi không nghiêm trọng, cũng chỉ là nhân cơ hội đến nước ta giao lưu tiện thể chữa bệnh thôi nhưng Lâm Bạch Thanh cũng không ngốc, đương nhiên nhìn ra được ông ta muốn chữa bệnh mới là mục đích chính, còn giao lưu phỏng vấn chẳng qua chỉ là che mắt mà thôi.
Suy cho cùng thân là phó hội trưởng của nhà máy thuốc trung y pha sẵn nước N, lại chạy đến nước Hoa tìm một dược đường bé xíu để chữa bệnh, nếu truyền ra ngoài, đừng nói là Hashimoto Juichi, mặt mũi của cả nhà máy thuốc trung y pha sẵn nước N chắc cũng mất sạch.
Đương nhiên, muốn chữa bệnh cho Hashimoto Juichi cũng không dễ đến thế.
Tất nhiên ông ta sẽ không đến dược đường, mà nơi chữa bệnh phải do chính ông ta chọn, trước khi chữa Lâm Bạch Thanh còn phải ký với ông ta một bản “thỏa thuận bảo mật” để đảm bảo ngoại trừ người trong cuộc trải qua chuyện này ra, nó sẽ không được tiết lộ ra ngoài.
Lần này Trác Ngôn Quân đến còn dẫn theo ba luật sư, thỏa thuận bảo mật có một xấp dày, yêu cầu Lâm Bạch Thanh ký. Lúc này có vài người đứng trong hậu viện, Lâm Bạch Thanh cầm xấp thỏa thuận bí mật dày cộm lên, nhíu mày lật xem. Thỏa thuận viết bằng tiếng Anh, tuy Lâm Bạch Thanh cũng biết chút tiếng anh, nhưng liên quan đến hợp đồng, cô cũng sợ mình chịu thiệt. Dĩ nhiên cô cũng không định ký ngay hôm nay.
Lật xem một lát rồi khép bản hợp đồng lại, cô nói: “Cho tôi ba ngày nhé, chờ tôi về nhà bàn bạc với chồng tôi chút, xem bản hợp đồng này có chỗ cần sửa không.”
Ba luật sư Trác Ngôn Quân dẫn đến đều hiểu tiếng Trung, người già nhất trong số họ cười nói: “Bà chủ Lâm, người muốn đến tìm cô chữa bệnh là phó hội trưởng của nhà máy Hashimoto chúng tôi, ông ta sẽ không bắt nạt một người… Phụ nữ mang thai yếu ớt như cô đâu.”
Một luật sư khác cúi người nói: “Có thể chữa bệnh cho ông Hashimoto là vinh hạnh của cô đấy.”
Trác Ngôn Quân không nhịn nổi nữa bèn nói một câu: “Nếu mày muốn kim châm, thì phải ký.” Tạm dừng một lát lại nói: “Chồng tao là một chính nhân quân tử, sao có thể bắt nạt mày trên bản thỏa thuận, thật buồn cười.”
Nếu không phải kim châm của Linh Đan Đường nằm trong tay Hashimoto Juichi, nếu không phải chờ kim châm sắp quay về, một kim châm một ngân châm một Mã Hàm Thiết châm, nếu không phải vì có thể gom về hết ba bộ kim châm của thầy sau khi chúng mất tích tròn ba mươi năm, Lâm Bạch Thanh tuyệt đối không thể chữa bệnh cho người nước N.
Mà năm ấy Hashimoto Juichi có thể không từ thủ đoạn chuốc thù chuốc oán chỉ vì một bộ kim châm thì chắc chắn cũng không phải thứ tốt lành gì. Nên Lâm Bạch Thanh cần phải đưa hợp đồng cho Cố Bồi xem qua rồi mới có thể ký.
Khép bản hợp đồng lại, lạnh lùng nhìn Trác Ngôn Quân, cô hỏi ngược lại: “Một người phụ nữ mang thai sắp sinh như tôi cũng không gấp, bà gấp cái gì?” Lại nói tiếp: “Tôi nói ba ngày là ba ngày, thích chữa thì chữa, không chữa thì thôi!”
Ba luật sư nhìn nhau, lại nhìn Trác Ngôn Quân, còn muốn bảo bà ấy khuyên tiếp.
Nhưng thật ra Trác Ngôn Quân còn sợ Lâm Bạch Thanh hơn cả họ, đừng nói là khuyên, bà ấy sợ Lâm Bạch Thanh giận lên rồi muốn trực tiếp cho bà ấy hai cú đấm, đánh bà ấy thành đầu heo.
Đúng lúc còn một tuần nữa Hashimoto Juichi mới tới nên cũng không gấp gì, bà ấy lập tức gật đầu coi như đồng ý, mấy luật sư cũng sợ gây chú ý nên ra ngoài lên xe trước.
Mà Trác Ngôn Quân thì đi chậm hơn một bước.
Suy cho cùng Lâm Bạch Thanh cũng là con dâu của bà ấy, thấy cô sắp sinh con rồi cũng coi như nước mắt cá sấu, lần này hiếm lắm mới không sỉ nhục mà lại dịu dàng hỏi Lâm Bạch Thanh: “Đã siêu âm chưa, biết trai hay gái chưa?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!