Mà bởi vì ngày xưa, người già run rẩy tay chân không được tính là bị bệnh nên trung y mới không viết bệnh Parkinson lên bảng hiệu. Tới Linh Đan Đường, có một khoảng thời gian Cố Minh run tay, phát hiện mình bị Parkinson, lấy bản thân ra thử nghiệm, đặc biệt thử nghiệm thuốc.
Hơn nữa Mục Thành Dương đã dùng cách chữa trị bằng điện để cải thiện nên mới hoàn thành cách chữa bệnh tốt nhất.
Mà trước mắt nó vẫn thuộc cách chữa trị bí mật của Linh Đan Đường.
Trác Ngôn Quân tự cho rằng mình rất thông minh, biết Linh Đan Đường không chữa trị cho người nước N, đặc biệt lấy một cái cớ nói bác của mình đến từ đảo Loan cần phải chữa bệnh nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, Lâm Bạch Thanh đã nhìn thấu bà ta.
Cô cũng lười vòng vèo với Trác Ngôn Quân, nói thằng: “Là người nước N của nhà máy Hashimoto đúng không? Bị mắc bệnh Parkinson, sợ để lâu sẽ biến thành lão già đần độn nên muốn đến Linh Đan Đường chúng tôi chữa trị.”
Trác Ngôn Quân không ngờ cô con dâu của mình nhìn thì khá trẻ, lông mày lá liễu, mắt như hạnh nhân, ngày thường trông cổ điển, lại dịu dàng, thế mà lại khôn khéo, khó đối phó đến vậy.
Bà ta thay đổi sắc mặt, mạnh mẽ nói: “Bác tao là người đảo Loan thật.”
Lâm Bạch Thanh không nói nhảm với bà ta, chỉ nói: “Tôi biết người bệnh bà nói đến là người nước N, tôi cũng có thể chữa…”
Tiểu Thanh nói: “Chị…” Chỉ tay lên tường, cô ấy lắc đầu: “Không được đâu.”
Bác sĩ Lưu và Mục Thành Dương đều là học trò của Cố Minh mà phòng khám này không hoàn toàn là của Lâm Bạch Thanh, người nhà họ Cố vẫn còn nhìn chằm chằm đấy.
Vì thế bọn họ cùng nhắc nhở: “Đàn em, em đừng làm chuyện hồ đồ.”
Lâm Bạch Thanh bảo đàn anh, đàn chị yên tâm rồi nói với Trác Ngôn Quân: “Giống Alzheimer, bệnh Parkinson cũng là một bệnh được y học hiện đại tuyên bố là không thể chữa khỏi, cũng không có cách chữa khỏi hoàn toàn. Nhưng Linh Đan Đường chúng tôi có cách, cũng đảm bảo là sẽ chữa trị thành công, đương nhiên dù là người nước N tôi cũng có thể chữa cho. Nhưng tiền công của tôi còn phải xem các người có thể trả được hay không.”
Quả thật người bệnh Trác Ngôn Quân nói chính là Hashimoto Juichi.
Từ năm trước ông ta đã bắt đầu cảm thấy khó chịu, tháng sáu năm nay vừa được chẩn đoán là mắc bệnh Parkinson. Sau đó dù là trung y, tây y, tất cả bác sĩ đều thử nhưng không có hiệu quả.
Với một người bừng bừng dã tâm muốn trở thành người đứng đầu nhà máy Hashimoto, tuy không phải là một loại bệnh nghiêm trọng nhưng lại là bệnh của người già không thể chữa, đây là một điều vô cùng phiền phức đối với ông ta. Đúng lúc lần trước Lâm Bạch Thanh và Sở Xuân Đình nói đến bệnh Parkinson thì lại bị Trác Ngôn Quân nghe thấy, sau khi trở về đã nói với Hashimoto Juichi.
Hashimoto Juichi đồng ý dựa vào trung y, lập tức bảo Trác Ngôn Quân tới.
Đương nhiên là muốn tìm cách giống với Hashimoto Kuro vừa chữa được bệnh vừa có thể xem cách chữa trị về. Cũng bởi vì điều này nên ông ta mới đặc biệt phái vệ sĩ đi theo Trác Ngôn Quân.
Nếu con dâu đã nhìn thấu mình, Trác Ngôn Quân cũng không trêu đùa trí thông minh của cô, hỏi thẳng: “Mày muốn cái gì?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!