Đương nhiên, đứa bé trong bụng cô trước mắt chỉ biết đá chân, nghe xong, bụp một tiếng, đá bụng mẹ một chút rồi thôi. Nhưng có lẽ giống như Liễu Yến nói, đứa nhỏ luôn mang theo may mắn cho mình.
Lúc này Lâm Bạch Thanh nghĩ về kim châm cứu hết đường cứu chữa. Hôm nay muốn nói chuyện với Mục Thành Dương về vấn đề hợp tác lâu dài trước nhưng cô vừa mới tập hợp mọi người xuống tầng một, ngồi trong quầy, vừa mới mở bán ghi chép ra chuẩn bị nói thì nhìn thấy âm hồn bất tán Trác Ngôn Quân không gặp hai tháng đi đến. Hơn nữa còn trực tiếp đi vào dược đường.
Nhưng hôm nay bà ta khác hoàn toàn với hôm trở về.
Không chỉ nói bên ngoài, quần áo mà lần trước bà ta tới một mình nhưng hôm nay không như vậy, có hai người cao gầy mặc tây trang màu đen đi bên cạnh bà ta, còn vô cùng cung kính.
Ngay cả thần sắc trên mặt Trác Ngôn Quân cũng không giống như lần trước vừa thần kinh vừa tủi thân, ngược lại sắc mặt bà ta hôm nay tỏa sáng, cả người vui vẻ.
Vừa vào cửa bà ta cười: “Hi, Thanh Thanh, đã lâu không gặp!”
Mục Thành Dương ngạc nhiên, dùng ánh mắt hỏi Lâm Bạch Thanh: Người này là ai vậy?
Nhìn cũng phải tầm năm mươi tuổi, sao lại nói chuyện bằng giọng điệu õng ẹo như thế, giọng điệu giống người ngoài đảo.
Tiểu Thanh đang gảy bàn tính ghi chép sổ sách, ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy một người đàn ông quay lại nhìn cô, nhếch miệng cười.
Tiểu Thanh kinh hãi, nhỏ giọng nói với bác sĩ Lưu: “Đó là người nước N!”
Bác sĩ Lưu nhỏ giọng hỏi: “Sao cháu biết đó là người nước N?”
Tiểu Thanh chỉ răng nanh: “Dì nhìn cái miệng thối của anh ta xem, có ghê không? Người trong nước ta cũng không có kiểu răng nanh này.”
Bác sĩ Lưu vừa nhìn, quả nhiên nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi, răng thối rữa khiến người ta cảm thấy ghê tởm, bà ấy bụm miệng, nôn một tiếng.
Tay giận dỗi không đánh nổi mặt tươi cười, tuy rằng không biết đối phương đến vì điều gì nhưng Lâm Bạch Thanh cũng không tức giận, còn đứng lên, đứng trong quầy hỏi Trác Ngôn Quân: “Bà có việc gì?”
Trác Ngôn Quân nói: “Tôi nghe người ta nói cô có thể chữa bệnh Parkinson.”
Nói đến việc chữa bệnh Parkinson, Mục Thành Dương biết, đây là người nhà của người bệnh, anh ấy vội nói: “Bác gái, quả thật Linh Đan Đường chúng tôi có thể chữa bệnh Parkinson. Trước mắt tôi đã chữa bảy tám ca bệnh, nhẹ có, trung bình và nghiêm trọng cũng có, tất cả đều được chữa khỏi.”
Mục Thành Dương không biết Trác Ngôn Quân nhưng nghe nói là người trên đảo Loan. Bởi vì qua những năm 93 sẽ có chung nhận thức về chính trị, hai đảo giao lưu, cảm thấy vô cùng vinh hạnh, đứng lên, nói: “Đương nhiên là được, tôi vô cùng vinh hạnh!”
Tiểu Thanh biết trình độ của người nước N cũng không phải không tốt, cô ấy càng thêm cảnh giác. Tuy rằng không biết Trác Ngôn Quân nhưng cô ấy cũng đi từ trong quầy ra, nói: “Bác gái, tốt nhất đừng là người nước N. Bà nhìn trên tường, chúng tôi có tổ huấn, Linh Đan Đường không chữa cho người nước N.”