Quay đầu lại nhìn thấy hai mắt Sở Xuân Đình đầy lửa giận, căng thẳng như con cái nóc tức giận, cô còn nói: “Con biết mẹ đã sinh con, biết sinh con khổ sở nên cũng không muốn con chịu khổ cực. Bà ngoại cũng như vậy, sau khi nghe tin con mang thai cũng lặng lẽ rơi lệ. Nhưng bà có mẹ, mẹ có con thì con cũng sẽ con của mình mà. Mẹ yên tâm đi, con là bác sĩ, chắc chắn con sẽ thuận lợi sinh con ra đời.”
Sở Xuân Đình trừng mắt nhìn cháu gái, không chịu nổi ánh mắt của cô, vẻ mặt ủ rũ, lộ ra vẻ tức giận, cúi đầu nhìn mũi giày. Ông ta nghĩ rằng Liễu Liên Chi không vui bởi vì không thích đứa nhỏ, nghĩ rằng Thẩm Khánh Nghi cũng bảo con gái đi phá thai, quả thật là không thể chấp nhận được.
Nhưng ông ta không biết là một người phụ nữ, là một người mẹ, từng làm mẹ, trải qua sinh sản thì không hy vọng con gái mình cũng mang thai, cũng phải trải qua một chuyện cực khổ như vậy.
Đây cũng là lý do vì sao Liễu Liên Chi lại đau khổ như vậy.
Là bởi vì bà ấy từng mang thai, từng sinh con, chăm sóc con cái nên biết điều đó khó khăn như nào.
Từng thế hệ người mẹ đều từng vì những khổ sở mình phải chịu mà thương sót con mình. Nhưng bao thế hệ con gái cũng bởi vì tình thương của mẹ mà ở dưới mắt mẹ mình lại muốn lặp lại những đau khổ mà mẹ mình từng trải.
Mà Sở Xuân Đình là kiểu người theo chủ nghĩa nam quyền, không hiểu được lại còn thích thể hiện, làm loạn lên. Bảo Lâm Bạch Thanh sao có thể yêu quý ông ta được đây?
Cô vốn cũng muốn ép phải thân phải yêu quý ông ta nhưng cô vừa nhìn thấy ông cụ Sở lại không nhịn được tức giận, muốn cáu lên. Dù cho lúc này ông cụ đã xấu hổ muốn chết, đầu cũng không dám ngẩng lên nhưng Lâm Bạch Thanh vẫn nhìn chằm chằm ông.
“Đưa điện thoại cho Cố Bồi được không? Con đang mang thai, mẹ phải giao cho cậu ấy một chuyện. Cậu ấy không làm được, mẹ sẽ không tha cho cậu ấy.” Thẩm Khánh Nghi nói rồi thút thít trong điện thoại.
“Được ạ, để con đưa điện thoại cho anh ấy.” Lâm Bạch Thanh nói. Sau khi trải qua náo loạn của Thẩm Khánh Nghi, Sở Xuân Đình cũng không có định nói đến chuyện viên ngọc nữa.
Nhưng bụng dạ ông ta hẹp hòi, không muốn bị Liễu Liên Chi không công đoạt danh tiếng. Đúng lúc Lâm Bạch Thanh nói ngọc và phỉ thúy tốt cho phụ nữ có thai. Sau khi về nhà ông ta vào trong kho tìm kiếm một chuyến, ngày hôm sau trở lại thành công đưa cho Lâm Bạch Thanh đeo một khối ngọc phật bài mạ vàng, lớn hơn khối ngọc ngày hôm qua, vàng kim lấp lánh, mang theo khí chất bá vương.
Mà khác với đôi hoa tai Quan Thê âm chỉ có một mình thì phật bài này là một bộ, còn có một vòng tay và một cặp hoa tai, cũng có một cái trâm cài tóc. Đã muốn đưa thì phải đưa cả bộ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!