Còn Sở Xuân Đình bởi vì cô không muốn sửa họ mà ông cụ khó chịu, sinh đứa trẻ ra sẽ có một nửa cơ hội. Ông ta đây là đang tính kế lên người đứa bé, chuẩn bị để đứa bé cô sinh ra mang họ Sở nên mới khiêu khích cô.
Lâm Bạch Thanh lười đấu với đầu óc quỷ quyệt của Sở Xuân Đình, đúng lúc này Tiểu Thanh ở trong phòng phía tây vẫy tay: “Chị, mau tới đây, có điện thoại!” Còn vui vẻ nói: “Mau bắt máy, là mẹ em gọi tới.”
Thế mà lại là mẹ, Thẩm Khánh Nghi gọi điện tới?
Lâm Bạch Thanh mặc kệ ông cụ, chạy nhanh hai bước vào nhà. Nói ra, mùa hè năm nay Thẩm Khánh Nghi đã trở về một lần nhưng chỉ về khi được nghỉ, không quá mấy ngày lại phải quay lại.
Trong lúc này giá vé máy bay giữa hai nước còn đắt đỏ, đi công tác còn được, vì việc riêng thì thật sự không dễ dàng. Hơn nữa lúc trước Norcantharidin và Artemether còn độc quyền của quốc tế, sau khi Thẩm Khánh Nghi biết nó thuộc về nước mình thì vẫn luôn chú ý đến.
Vậy nên dù đã tháng mười bà ấy vẫn tìm cách trở về một chuyến. Nghe thấy giọng nói của con gái, bà ấy hỏi trước: “Thanh Thanh, Cố Bồi có ở đó không?”
Lâm Bạch Thanh liếc nhìn chồng mình đang đứng đằng sau, gật đầu nói: “Có ạ.”
Thẩm Khánh Nghi khẽ thở dài rồi mới nói: “Cậu ấy sẽ rất thất vọng khi nghe thấy điều này. Bởi vì trong quá trình trình báo của chúng ta gặp rất nhiều phân biệt đối xử và cản trở. Bản quyền sáng chế của hai loại thuộc đấy phải sang tháng ba năm sau mới lấy được.”
“Tháng ba, mẹ chắc chắn không?” Lâm Bạch Thanh hỏi.
Thẩm Khánh Nghi thở dài, nói: “So với các bản quyền sáng chế khác của CIBA thì hơi chậm một chút nhưng mẹ đã cố gắng.”
“Không, không, không muộn chút nào. Nếu không có mẹ…” Lời nói lên đến miệng nhưng Lâm Bạch Thanh lại ngập ngừng.
Bởi vì kiếp trước khi cô chưa sống lại, tổ đăng ký độc quyền của quân đội chỉ xin đăng ký độc quyền cho Artemether. Hơn nữa vì đất nước không gia nhập WTO, không có sự ủng hộ mạnh mẽ của nhà nước, bản đăng ký độc quyền kia phải giằng co tròn năm năm, phải đến năm 1997 mới chính thức được phê duyệt.
Mà các dược phẩm khác của Sở nghiên cứu Đại Lục phải đến hai nghìn năm sau mới có thể xin độc quyền WTO quy mô lớn. Nhưng bởi vì đời này có Thẩm Khánh Nghi nên hai bản quyền sáng chế mới có thể lấy được phê duyệt sau ba năm.
Đại Lục ở quốc tế bị phân biệt chủng tộc, hoàn toàn bị xa lánh, đây cũng là điều không phải một người như mẹ có thể thay đổi được. Mà người Hoa trong nước càng phát triển thì càng có thể nhận thức được điều này, ở quốc tế bị người ta khinh thường. Chắc là lần này mẹ giúp đỡ đội bản quyền sáng chế của quân đội cũng bị không ít người khinh thường. Lâm Bạch Thanh vốn định mẹ trở về để cho bà ấy một bất ngờ. Nhưng suy nghĩ một chút thì vẫn là nói luôn: “Mẹ…”
Cô nói: “Con có thai.”
Sở Xuân Đình và Cố Bồi đi vào, Cố Bồi bình thường, vẻ mặt Sở Xuân Đình lại đắc ý, dựng thẳng lỗ tai lên nghe.
Trong lòng ông ta nói Liễu Liên Chi là một bà lão tình tình kỳ lạ, nghe tin cháu gái mang thai lại không vui. Nhưng Thẩm Khánh Nghi là mẹ của Lâm Bạch Thanh, cũng là một người dịu dàng, thông minh lại nữ tính, chắc chắn con bé sẽ vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!