“Bà ngoại còn chưa ăn cơm đúng không? Đi, chúng ta đến nhà ăn thôi.” Lâm Bạch Thanh nói. Biết cháu gái mang thai, theo lý thì Liễu Liên Chi phải vui vẻ giống như Sở Xuân Đình mới đúng. Nhưng không, hốc mắt bà ấy ẩm ướt, trông như sắp khóc.
Cố gắng ngăn sự khó chịu và nước mắt, bà ấy dịu dàng nói: “Buổi tối bà có hẹn với lãnh đạo Cục nhà ở và xây dựng, sẽ đi ăn cơm nên mới sang thăm cháu một cái. Ai ngờ thế mà cháu lại… có thai, có thai bé con!”
Rồi lại thở dài: “Điều kiện nhà trệt không tốt, nếu không thì cháu đến chỗ bà ở đi.”
“Cháu quen ở đây rồi, nhà trệt thoáng khí, thuận lợi cho việc dưỡng thai hơn.” Lâm Bạch Thanh nói xong, sờ tay vào viên ngọc, nói: “Bà ngoại, viên ngọc này cháu nhận trước. Nhưng tuổi bà đã cao, khí huyết càng dễ ứ đọng, chờ cháu sinh đứa nhỏ này xong sẽ đưa trả lại cho bà. Viên ngọc này, bà cầm thì sẽ tốt hơn.”
Sở dĩ Lâm Bạch Thanh nghĩ viên ngọc này là do Liễu Liên Chi tặng là bởi vì lúc trước Sở Xuân Đình doạ nạt đã lấy của bà ngoại không ít đồ tốt, mãi cho đến đầu năm nay mới trả lại cho người ta nên cô mới hiểu lầm.
Nhưng Liễu Liên Chi thẳng tình không muốn tranh chuyện tốt của người khác, vừa nghe thấy cháu gái hiểu lầm đương nhiên sẽ sửa cho đúng.
Nhưng đúng lúc bà ấy định sửa lại vấn đề này thì tài xế lại chạy đến nói: “Giáo sư Liễu, lãnh đạo Cục giám sát chất lượng vừa mới đến công trường, bí thư Thẩm gọi tôi bảo tôi gọi bà đến đó gặp mặt.”
Xây nhà, từ việc làm móng đến đóng cọc không thể thiếu việc phải ngoại giao với các cục. Ví dụ như hiện tại, tầng hầm đã được xây thành hình, Cục giám sát chất lượng phải đến kiểm tra, sau khi đủ tiêu chuẩn mới có thể tiếp tục xây tầng bên trên.
Liễu Liên Chi dựa vào bản thân là một người phụ nữ muốn xây một ngôi nhà cao tầng mà không cần vay mượn, không cần nợ nần, không cần sự giúp đỡ của bất kỳ ai.
Cẩn thận nhìn cháu gái, bà ấy dịu dàng nói: “Nói chuyện với ông nội cháu một lát đi, bà ngoại chạy nhanh qua xem việc xây dựng. Đến lúc đó, chờ đến khi cháu sinh đứa nhỏ ra, bà ngoại tuyên bố xin nghỉ hưu, say này trông đứa nhỏ giúp cháu.”
Liễu Liên Chi đã 73 tuổi, cũng đã nên về hưu.
Nhưng nếu không có đứa nhỏ, với tính tình mạnh mẽ của bà ấy sợ là sẽ không thể về hưu được. Bây giờ thật tốt, chờ đứa nhỏ được sinh ra là có thể thuận lý thành chương để bà ấy về hưu.
Lâm Bạch Thanh ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, được ạ.”
“Vậy bà đi trước đây.” Liễu Liên Chi nói xong xoay người rời đi. Đi được hai bước lại khịt mũi, che miệng lại, bà ấy vừa đi vừa khóc, khóc vô cùng khổ sở.
Lâm Bạch Thanh hiểu bà ấy, trong lòng cũng vô cùng chua xót.
Nhưng Sở Xuân Đình lại không hiểu bà, ông ta có một sự tôn trọng không thể nào nói được với giáo sư Liễu nhưng ở trước mặt cháu gái thì vẫn không nhịn được muốn cạnh tranh với bà ấy.
Vì thế ông ta nói: “Thanh Thanh cháu nói xem, cháu mang thai là chuyện vui thế mà bà ngoại của cháu lại khóc, bà ấy không vui.”
Không nhịn được bĩu môi cười: “Ông không giống vậy, cháu mang thai, ông nội thấy bốn thế hệ đều ở chung với nhau ông nội vô cùng vui vẻ.”
Lâm Bạch Thanh xem thường, đưa tay ra nói: “Đưa tay cho cháu.”
Sở Xuân Đình đưa tay cho cháu gái, thấy cháu gái bắt mạch xong rồi lại mở miệng ông ta ra, muốn kiểm tra răng của ông ta…
Không vui, tránh cháu gái ra, ông ta hỏi: “Kiểm tra gia súc mới kiểm tra hàm răng, cháu kiểm tra răng của ông làm gì?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!