Lâm Bạch Thanh nhìn thấy sư ca như thế, cô hiểu anh ấy không nhịn được mà muốn đến với Tiểu Thanh. Thế nhưng chuyện của anh ấy với Trương Nhu Giai cũng chưa xử lý rõ ràng, lại muốn qua lại với Tiểu Thanh một cách mù quáng sao, vậy anh ấy xem em gái của cô là gì?
Lâm Bạch Thanh hơi giận sư ca, cô lại sợ em gái mềm lòng, không có chính kiến, bị sư ca bám theo thì lại nhượng bộ.
May mắn thay, lần này Tiểu Thanh đã khác, cô ấy nói: “Anh muốn bị c.h.ế.t đông thì chẳng lẽ em còn ngăn cản được anh sao, anh muốn như nào thì làm đi!”
Mục Thành Dương đụng phải cái đinh mềm, anh ngạc nhiên: “Lâm Tiểu Thanh, Lâm Chiêu Đệ, em… sao tự nhiên em lại trở nên nhẫn tâm như thế chứ, em không phải là người như thế mà, em là người hiểu anh nhất mà.”
Lâm Bạch Thanh đến bên cạnh cửa sổ, cô vừa cười vừa đáp: “Em ấy không chỉ nhẫn tâm mà còn đăng ký thêm vài khóa học vào buổi tối, trong tương lai không chừng còn trở thành tổng giám đốc của Linh Đan Đường, sư ca, em gái của em bận rộn dữ lắm, anh đừng có chạy sang đây quấy rầy em ấy nữa.”
Mục Thành Dương ngạc nhiên: “Tiểu Thanh muốn làm tổng giám đốc, em ấy sao?”
Tiểu Thanh đáp trả: “Sư ca ơi, Trương Nhu Giai cũng tự học quản trị kinh doanh vào buổi tối, em cũng có thể làm được, chờ đến khi em thi xong và lấy được chứng chỉ, em cũng có thể làm tổng giám đốc đó.”
Cô ấy lè lưỡi với chị gái, sau đó hỏi tiếp: “Chị muốn theo cô ấy hay theo em vậy?”
Dứt lời, cô đóng sầm cửa sổ lại, hai chị em nhìn nhau cười nghiêng ngả. Mà người bị đ.â.m vào chiếc đinh mềm là Mục Thành Dương thì lên lầu quay về phòng nghỉ ngơi kèm theo gương mặt xám xịt.
Sau khi thu dọn hết đống thuốc, Lâm Bạch Thanh tự tay xé hết tất cả các loại bao bì, sau đó đổ vào lò đốt rác thải y tế rồi châm lửa, cho đến khi thấy chúng cháy sạch thì mới đóng lò đốt lại.
Cô đang mang thai, điện thoại di động và máy nhắn tin đều có bức xạ, vì thế cô cũng không thể mang nó theo bên người, nhưng cô lại sợ có bệnh nhân cần cấp cứu, Lâm Bạch Thanh nói riêng với Tiểu Thanh rằng cô sẽ đến khách sạn Đông Hải. Sau đó cô đeo túi và ra ngoài, cô đi gặp mẹ chồng Trác Ngôn Quân.
Ban đầu, Lâm Bạch Thanh dự định sẽ nói chuyện cô mang thai cho ông nội và bà ngoại vào ngày mai.
Lẽ ra Sở Xuân Đình và Liễu Liên Chi mới biết chuyện vào ngày mai.
Nhưng hôm nay, Trần Hải Lượng tình cờ có việc gấp nên gọi điện thoại cho Sở Xuân Đình, sau khi hai người nói chuyện xong xuôi, anh ta hồn nhiên nói thêm một câu: “Chờ đến khi con của sư muội chào đời, có đến bốn thế hệ chung sống trong một mái nhà của ông cụ Sở đó, chúc mừng ông nha!”
Sở Xuân Đình ngạc nhiên: “Con bé còn chưa mang thai mà sao lại có bốn thế hệ chung mái nhà?”
Trần Hải Lượng cũng ngạc nhiên không kém: “Tôi đoán đứa bé trong bụng em ấy cũng đã thành hình rồi, em ấy còn chưa nói với ông sao?”
Đã hơn một tháng Sở Xuân Đình chưa gặp cháu gái, khi ông cụ vừa nghe chuyện cháu gái mang thai mà không nói cho ông cụ biết, ông cụ có hơi tức giận.
Nhưng giận thì giận, chuyện cháu gái mang thai là chuyện lớn nên ông cụ vội đáp: “Mấy tháng rồi?”
Trần Hải Lượng nói bóng nói gió: “Tôi cũng chưa bắt mạch, nhưng chỉ nhìn tướng thì ít nhất cũng đã hơn ba tháng rồi.”
Là một bậc bô lão dày dặn kinh nghiệm, cộng thêm với chuyện mà ông cụ gặp phải, trong mộng Liễu Liên Chi đã cướp lấy viên dạ minh châu to tròn, đột nhiên Sở Xuân Đình nhận ra, hèn gì lại mơ thấy chuyện ấy, đó là mộng thai mà.
Nhưng đối với bậc bô lão, khi mấy đứa trẻ mang thai, hai từ đầu tiên mà ông ta nghĩ đến chỉ có thể là “dưỡng thai”!
Đôi tay run run cầm lấy chìa khóa xuống tầng hầm, ông cụ có một món đồ được dùng để dưỡng thai vào triều nhà Minh, khi vợ ông cụ là Khương Vân Uyển mang thai cả hai người con đều đeo nó, hai đứa nhỏ đều ra đời một cách thuận lợi.