Nói đến kể từ khi mang thai đến nay, Lâm Bạch Thanh đột nhiên trở nên mê ăn mê ngủ, ăn no xong là không muốn nhúc nhích động đậy, ngồi cả tiếng đồng hồ để chống cơn buồn ngủ. Hôm nay mới viết được có vài hồ sơ bệnh án thì đã buồn ngủ rồi.
Tắm rửa qua loa xong rồi liền nằm vật ra giường.
Đưa tay sờ sờ bụng, vẫn xẹp lép như cũ, vẫn còn chưa cảm nhận được cử động của thai nhi. Cô tự bắt mạch cho mình, có thể biết được chắc hẳn là một một bé gái.
Nhưng một người phụ nữ sắp làm mẹ, tuy biết rõ chỉ cần qua mấy tháng thì có thể gặp mặt được con, nhưng mà khi đứa trẻ còn ở trong bụng, sự tò mò của người mẹ về con vẫn không thể kiềm chế được.
Làn da của bé sẽ trắng phải không? Sẽ giống như mong đợi của Tiểu Thanh có một đôi mắt tròn giống như quả nho sao? Bé con sẽ có tính cách như thế nào, dịu dàng hay là nóng nảy, thông minh bẩm sinh hay là hơi ngốc nghếch?
Mà nếu muốn đoán tính cách của đứa trẻ thì phải đoán từ mộng thai.
Phụ nữ khi mang thai sẽ có nhiều giấc mơ mộng thai, có người sẽ mơ thấy quả bí ngô to mọng nước, có người mơ thấy một biển hoa, còn có người sẽ mơ thấy nhiều loài động vật, nó có liên quan trực tiếp đến tính cách của đứa trẻ.
Nhưng cho đến bây giờ đã được ba tháng, Lâm Bạch Thanh vẫn chưa có mộng thai lần nào. Mỗi ngày vào buổi tối cô đều đi vào giấc ngủ với sự chờ mong, hy vọng có thể mộng thai xem mình mơ thấy gì.
Nhưng điều kỳ lạ là kể từ khi mang thai cho đến nay, đêm nào Lâm Bạch Thanh cũng ngủ say, đừng nói đến mộng thai, ngay cả một giấc mơ cô cũng chưa từng nhớ rõ được.
Nhưng hôm nay thì khác, sau khi nằm xuống, cô đang chìm vào giấc ngủ say. Bỗng nhiên có người nắm chặt lấy tay cô, nắm chặt đến nỗi đau đớn.
Cảm giác được Cố Bồi đang nắm lấy tay mình, Lâm Bạch Thanh giãy giụa ngồi dậy, mở đèn lên liền thấy anh cau mày, đầu đầy mồ hôi, hô hấp cực kỳ gấp gáp.
Thế này chắc là nằm mơ thấy ác mộng.
Lâm Bạch Thanh ôm chồng vào lòng, vỗ nhẹ mặt anh gọi: “Đồng chí Cố Bồi, đồng chí Cố Bồi!”
Vỗ một hồi lâu, Cố Bồi đột nhiên mở to mắt, nhìn chằm chằm Lâm Bạch Thanh: “Anh nhìn thấy em ấy (*).”
(*) Bên Trung sẽ dùng một ngôi cho mọi lứa tuổi nên Lâm Bạch Thanh không biết Cố Bối nói ai.
“Thấy Trác Ngôn Quân sao?” Lâm Bạch Thanh nắm tay nhẹ nhàng vỗ vào vai chồng, nhỏ nhẹ nói: “Đừng sợ, ngày mai em đuổi bà ta đi, anh không cần phải sợ bà ta lợi dụng anh nữa.”
“Không phải, là em gái, anh nhìn thấy em gái.” Cố Bồi vẫn chưa tỉnh, vươn tay, run giọng nói: “Em ấy tặng anh một viên trân châu.”
Lâm Bạch Thanh nhìn theo ánh mắt của anh, hai tay anh trống rỗng, không có gì cả.
Nhìn thấy tay mình trống không, Cố Bồi cũng hiểu là vừa rồi mình nằm mơ.
Nhìn thấy thân hình nhỏ xinh của vợ đang cố sức ôm thân thể cao lớn của mình, anh dù có ngu ngốc đến đâu cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
Anh giãy ra khỏi vợ ngồi dậy, anh nói: “Dọa em sợ rồi phải không?” Lại hỏi: “Em có đói bụng không? Nếu đói, anh đi nấu cho em món cơm chiên trứng.”
Món ăn Trung Quốc duy nhất anh biết làm là cơm chiên trứng, nhưng có thể nấu đến mức tuyệt vời, mùi vị cực kỳ thơm ngon.
Lâm Bạch Thanh cũng không đói, hơn nữa lại cảm thấy đặc biệt hứng thú với giấc mơ của Cố Bồi: “Anh mơ thấy em gái anh cho anh một viên trân châu à?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!