Điện thoại để ở trên bàn trang điểm gần Lâm Bạch Thanh hơn, nhưng Cố Bồi tranh đi lấy, cũng ôm điện thoại lại đây, đưa cho vợ.
“Alo, là Thanh Thanh phải không?” Là Sở Xuân Đình.
Lâm Bạch Thanh hỏi: “Gần đây sức khỏe của ông thế nào, vẫn tốt chứ?”
Sở Xuân Đình hừ lạnh một tiếng: “Tốt cái gì mà tốt, thấy bà ngoại cháu làm chuyện ngu xuẩn, ông còn không thể khuyên được bà ấy, tâm tình ông sao có thể vui được?”
Nghĩ rằng Lâm Bạch Thanh vẫn còn chưa biết, lại nói: “Bà ấy mang hai món đồ sứ Thanh Hoa đến nhà đấu giá Sotheby’s bán với giá tám triệu. Nhưng hai món đồ sứ đó chỉ cần giữ lại ba năm nữa là có thể bán được hai mươi triệu, cháu nói xem bà ấy có ngu ngốc không?”
Nếu nói Liễu Liên Chi ngốc, Lâm Bạch Thanh lại không cảm thấy như thế.
Bà ấy trời sinh là người kiêu ngạo, không thích nợ tiền người khác, cũng không thích nợ tiền ngân hàng.
Bà ấy mang đồ sứ đi bán và xây dựng một tòa nhà, tương lai sau này cũng sẽ tăng giá lên đến hàng trăm triệu, cũng không mất mát gì. Sở dĩ Sở Xuân Đình tức giận bởi vì ông ta quá khôn khéo, tinh ranh và giỏi tính toán. Những gì ông ta theo đuổi là không từ thủ đoạn, lợi dụng giao tình và mối quan hệ để kiếm càng nhiều tiền.
Còn Liễu Liên Chi là một thành phần trí thức thanh cao, chỉ muốn trong sạch kiếm tiền bằng chính thực lực của mình.
Cho nên mặc dù hai người đã hòa hợp năm ngoái nhưng bởi vì bất đồng quan điểm mà xảy ra mâu thuẫn nên không ai vừa mắt ai. Gần đây bởi vì chuyện bán đồ sứ, mâu thuẫn của hai người tích lũy đã lên đến đỉnh điểm.
Không chừng đến khi Lâm Bạch Thanh nói với họ tin tức cô mang thai thì mới dịu đi được mâu thuẫn. Nếu không hai người không liên quan gì đến nhau, người này sẽ khiến người kia đang sống sờ sờ tức c.h.ế.t mất.
“Ngày kia ông đến chỗ cháu ăn cơm nhé, đến lúc đó bà ngoại cũng đến, nhưng ông không được bàn đến chuyện bán đồ cổ nữa, nếu không ông đừng tới đây.” Lâm Bạch Thanh nói.
Sở Xuân Đình phải đến Thủ Đô một chuyến ngay lập tức bởi vì có liên quan đến một cuộc triển lãm quy mô lớn, một lần đi cũng phải ở lại nửa năm.
Cũng muốn đến ăn một bữa cơm cháu gái nấu trước khi đi, nghe cháu gái chủ động kêu mình đến đó ăn cơm, tất nhiên là trong lòng vui mừng.
Hơn nữa đã lâu ông ta không gặp Liễu Liên Chi. Tuy rằng không thích nhìn đối phương thanh cao mà làm ra việc ngu xuẩn đến mức khiến ông ta tức giận, nhưng lại rất muốn nhìn thấy cái vị có chí khí cao, tính tình kiêu ngạo, cao cao tại thượng giáo sư Liễu.
Mặc dù biết rõ đối phương nhìn thấy mình chỉ trợn trắng mắt, nhưng Sở Xuân Đình lại thích nhìn Liễu Liên Chi ghét mình nhưng lại không thể làm gì mình.
Nói đến Liễu Liên Chi, Sở Xuân Đình lại nghĩ đến một việc khác: “Thanh Thanh, tối qua ông nằm mơ.”
Ông cụ này thật đúng là, vốn dĩ đang tốt, tuy gọi điện thoại thích nói nhiều một chút nhưng sẽ không quá lải nhải, bây giờ tự nhiên nằm mơ cũng phải kể lể dài dòng với cô.
Buổi tối Lâm Bạch Thanh phải tổng kết bệnh án, sao chép đơn thuốc. Lúc này khẩu vị của cô đã được kích thích, nhìn thấy cơm niêu của Tiểu Thanh chưng có hạt rõ ràng, cơm cháy vàng khô, đang chuẩn bị ăn một chén, định cúp điện thoại, nhưng Sở Xuân Đình vội vàng nói: “Tối hôm qua ông mơ thấy ban đêm ông đột nhập vào Long Cung, trộm một viên dạ minh châu trong tẩm cung của Đông Hải Long Vương. Ông giấu viên dạ minh châu muốn tặng cho cháu, nhưng kết quả nửa đường lại té ngã, dạ minh châu bị Liễu Liên Chi cướp mất. Sau đó bà ấy mang dạ minh châu cướp được của ông tặng cho cháu. Cháu thấy có tức không chứ?”
Lâm Bạch Thanh sửng sốt một lúc, mới nói: “Ngày mai ông lại đây để cháu bắt mạch cho.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!