Hai người vừa mới tách ra, lạnh nhạt cũng mới có hai tháng, cô gái này vậy mà không nhịn được, định chủ động đi xin hòa hợp lại sao?
Tiểu Thanh cười nói: “Chị đang nghĩ gì vậy? Đối diện chúng ta không phải mở một trường dân lập dạy buổi tối sao? Em đăng ký khóa học thu ngân, đợi học xong em lại đăng ký khóa học kế toán, nếu không sao sao em làm sổ sách cho chúng ta được?”
Trước đây mỗi tháng dược đường có mấy ngàn đồng tiền sổ sách nên muốn làm gì cũng được, nhưng bây giờ thì khác.
Nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải mỗi tháng sẽ có bốn mươi nghìn lợi nhuận ròng vào tài khoản. Vì phòng khám có nhiều bác sĩ nên doanh thu hàng ngày cũng hơn một nghìn. Sổ sách ngày càng phức tạp, Tiểu Thanh nếu không học cho tốt, thật đúng là không nhớ hết nổi.
Em gái không phải đi hẹn hò mà là đi học kế toán. Đây thật sự là một việc tốt, Lâm Bạch Thanh cũng thấy vui vẻ.
Đương nhiên còn phải rót cho em gái một ít canh gà: “Mau đi đi, đợi đến lúc mở bệnh viện, em chính là kế toán trưởng của chúng ta.”
“Vì sao chỉ là kế toán trưởng, chị, em muốn làm tổng giám đốc được không?” Tiểu Thanh cười hỏi. Người Lâm Bạch Thanh xem trọng nhất, có thể giúp ích cho sự nghiệp của chính mình vẫn luôn là Mục Thành Dương.
Tiểu Thanh có chút ngốc nghếch, với lại cho đến nay cô ấy không để tâm vào sự nghiệp. Cô cũng không trông đợi quá nhiều.
Nhưng đàn anh sao có thể đáng tin hơn em gái ruột?
“Được chứ, sao mà không được. Khi nào em học kế toán xong, lại học quản trị kinh doanh, đến lúc đó chị để cho em làm tổng giám đốc của chúng ta. Mau đi đi.” Lâm Bạch Thanh cười nói.
Tiểu Thanh đi ra ngoài, lại quay về nói: “À đúng rồi chị, vừa rồi bà ngoại gọi điện thoại đến, nói đồ sứ của bà ngoại đã bán được. Tiền nhà cũng đã trả lại, ngày mai bà ngoại sẽ trở về, ngày mốt sẽ đến thăm chúng ta.”
“Chị biết rồi, em mau đi đi.” Lâm Bạch Thanh nói, rồi lại nhịn không được khe khẽ thở dài.
Ngõ Nam Chi tiếp giáp với tòa thị chính, lưng dựa vào thành ủy, ở ngay trung tâm nội thành thành phố Đông Hải. Mà trước mắt Liễu Liên Chi muốn xây dựng chính là tòa nhà cao tầng cao nhất thành phố Đông Hải, cũng là công trình kiến trúc tiêu biểu. Một tòa nhà cao tầng theo phong cách Trung Quốc kiểu mới, được quy hoạch hai mươi sáu tầng.
Tuy rằng vào thập niên chín mươi giá hàng hóa rẻ nhưng chi phí xây dựng một tòa nhà cao tầng cũng lên tới hàng chục triệu.
Nói chung, khi các chủ đầu tư xây dựng bất động sản, họ đều mua đất trống mang đi thế chấp ngân hàng rồi lấy tiền của ngân hàng ra để xây dựng. Đến khi tòa nhà hoàn thành, họ bán một vài tầng để trả nợ vay, phần còn dư lại chính là của riêng họ.
Nhưng Liễu Liên Chi thì không như thế, bà ấy bán căn nhà ở thành phố cảng được ba triệu đồng, lại mang hai món đồ sứ quý giá nhất của mình đến nhà đấu giá Sotheby’s, kêu giá tám triệu để bán lấy tiền thanh toán chi phí xây dựng tòa nhà.
Đó là hai món đồ sứ Thanh Hoa, chính là hai món đồ sứ mà Mã Bảo Trung vì muốn cướp mà không tiếc hạ độc Thẩm Khánh Hà. Trong tương lai, trong một cuộc bán đấu giá trên thị trường, chúng có thể có giá lên đến hàng trăm triệu.
Cho nên hiện tại không phải là thời điểm tốt để ra tay.
Sau khi Sở Xuân Đình nghe nói Liễu Liên Chi đang định bán đấu giá hai món đồ sứ đó, tức giận liên tục mắng bà ấy ngu xuẩn. Còn chủ động tình nguyện giúp bà ấy triển khai cho vay. Đợi đến khi hoàn thành xây dựng tòa nhà, bán được một phần thì có thể thanh toán được khoản vay.
Nhưng suy nghĩ của Liễu Liên Chi khác với Sở Xuân Đình.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!