Mà lúc này, Trác Ngôn Quân cả người ướt đẫm, chỉ muốn anh đưa mình rời đi.
Nhưng anh không làm, anh liếc nhìn vợ đang vịn lan can hàng rào bằng sắt, nói: “Thật xin lỗi, bà Trác Ngôn Quân, cơ thể vợ tôi không thoải mái, tôi muốn đưa cô ấy về nhà, bà tự mình gọi xe đi.”
Trác Ngôn Quân trợn mắt há hốc mồm: “Pio, tao chỉ muốn mày đưa tao đi, mày là người có tội với tao, sao mày có thể không nghe lời tao nói!”
Thế mà tội nghiệt, nghiệp chướng của bà ta lại thật sự không nghe lời bà ta, cũng không để ý đến bà ta nữa.
“Thật xin lỗi, bà tự gọi xe đi.” Cố Bồi nói xong đỡ Lâm Bạch Thanh đứng dậy, thật sự xoay người rời đi.
Trác Ngôn Quân vừa tức vừa giận, nhưng cả người lại quá bẩn, thật sự khó chịu, thất tha thất thiểu đi tới đầu ngõ, muốn gọi một chiếc xe. Nhưng hiện tại mới là năm 1993, chỉ có một số ít taxi được tung ra ngoài thị trường, rất khó gọi xe được. Trên đường chạy nhiều nhất chính là loại xe tràn đầy mùi da thuộc, bên ngoài màu vàng nhỏ vừa hôi lại vừa tanh.
Trác Ngôn Quân có thói quen sạch sẽ, bà ta cực kỳ ghét các loại mùi hôi và bẩn thỉu. Khó khăn lắm mới gọi được một chiếc xe màu vàng, lúc lên xe suýt chút nữa bị thúi c.h.ế.t thì thôi, tài xế vừa ngửi thấy mùi trên người bà ta lại có thể nói câu: “Chị gái à, chắc chị mới từ ao cá chui lên hả, sao mà hôi và tanh như vậy?”
Một tài xế xe dân đen đê tiện vậy mà lại chê bai bà ta?
Trác Ngôn Quân tức giận nghiến răng run rẩy.
Nhìn lại Linh Đan Đường đứng sừng sững dưới ánh hoàng hôn, bà ta lại bất đắc dĩ thở dài.
So ra Linh Đan Đường vẫn kém hơn Đồng Nhân Đường, cũng kém hơn Cửu Chi Đường, cũng chỉ là một trung y đường nhỏ. Nhưng nó lại có quan hệ mật thiết với cuộc đời của Trác Ngôn Quân.
Trước đây, thứ mà chồng cũ Cố Khắc của bà ta quan tâm nhất trong đời chính là Linh Đan Đường.
Mà bây giờ, mối tai họa ngầm lớn nhất trong lòng người chồng bà ta đã tái hôn Hashimoto Juichi vẫn là Linh Đan Đường. Mà mỗi ngày chủ tịch nhà máy Hashimoto: Hashimoto Taro cũng đều đang nói về Linh Đan Đường.
Theo lời của Hashimoto Taro nói, ai đoạt được Linh Đan Đường thì sẽ là chủ tịch tiếp theo của nhà máy Hashimoto! Đấm một cái vào đầu gối, Trác Ngôn Quân không thể hiểu được tại sao mình đời này làm thế nào cũng không thể thoát khỏi được ba chữ Linh Đan Đường.
Nói đến Cố Bồi và Lâm Bạch Thanh.
Đi trong ngõ nhỏ, người đàn ông vừa vui mừng lại vừa thấp thỏm lo: “Ốm nghén rất khó chịu phải không?”
Người phụ nữ nhíu mày, ôm n.g.ự.c gật đầu: “Vâng ạ.”
Ở phòng khám, Lâm Bạch Thanh thường xuyên gặp phụ nữ mang thai, còn kê đơn thuốc cho họ để giảm bớt nôn nghén. Nhưng đây là lần đầu tiên cô trải qua, bực bội, khó chịu, cả người choáng váng quay cuồng.
“Có phải muốn ăn đồ ăn có vị chua không?” Người đàn ông lại hỏi.
Lâm Bạch Thanh cũng không muốn ăn đồ chua mà lại muốn ăn thức ăn có vị đắng. Ngửi thấy mùi sau bức tường trong sân nhà mình, khẩu vị ăn uống của cô tăng lên, hơn nữa lại là vị này.
Cảm giác buồn nôn, khó chịu cũng biến mất.
Cô nói: “Cũng không biết Tiểu Thanh nấu gì, ngửi mùi có vẻ ăn rất ngon.”
Nghe nói phản ứng của phụ nữ có thai là sẽ càng thích ăn mùi vị mà họ đã quen ăn khi còn nhỏ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!