Lâm Bạch Thanh mang thai, đây là chuyện trọng đại nhất cả đời cô.
Sống lại một đời, cô đã có cho mình một đứa bé, đây là chuyện mà đời trước cô chưa từng dám mơ tới.
Mang thai thì phải trải qua việc sinh con và ở cữ. Mà trong khoảng thời gian này, chỉ cần rảnh rỗi thì Lâm Bạch Thanh sẽ viết vào sổ ghi chép về các kỹ thuật châm cứu rồi đưa cho Mục Thành Dương, để cho anh ấy trở thành người phụ trách kim châm.
Ngay trên bàn dài ở trong sân, cô vừa ghi chép vừa hỏi Cố Bồi:
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Chuyện bà Trác Ngôn Quân đến anh đã biết từ trước rồi phải không? Vậy sao anh còn căng thẳng như vậy?”
Lần trước anh đã hỏi riêng Trác Á xem cô ấy có người thân ở nước ngoài hay không. Lúc đó Trác Á nói cô ấy có một người bác muốn đến thăm người thân. Họ Trác rất hiếm, đáng lẽ ngay lúc đó Cố Bồi đã biết người tới có thể sẽ là mẹ anh.
Đó là chuyện của hơn một tháng trước rồi, nếu anh đã biết thì lý ra không nên căng thẳng như thế.
Tuy rằng Lâm Bạch Thanh thật sự có thể đuổi mẹ đi giúp anh, nhưng một người đàn ông ba mươi tuổi sợ mẹ, sợ đến mức mẹ vừa đến thì đã nấp sau lưng vợ rồi, đây không phải là hình tượng đẹp đẽ gì cả.
Hơn nữa Lâm Bạch Thanh vẫn luôn cảm thấy rằng, một người phụ nữ muốn làm mẹ thì trời sinh phải có bản năng của người mẹ, đó chính là yêu thương trẻ con. Trác Ngôn Quân hận Cố Bồi như vậy, lại liên tục ngược đãi anh.
Giữa hai người chắc chắn đã xảy ra một vài chuyện không tốt lắm, vậy những chuyện đó là gì? Trong cuộc sống Cồ Bồi là người là thẳng thắn, có chuyện gì cũng sẽ nói với cô đầu tiên.
Nhưng chuyện xảy ra giữa anh và Trác Ngôn Quân, anh lại im lặng không nhắc đến một từ.
Bởi vì cô được sống lại, tâm lý và tuổi tác còn lớn hơn anh, hơn nữa Cố Bồi lại có một chút trở ngại về phương diện tâm lý nên Lâm Bạch Thanh rất nuông chiều anh. Thế nhưng cô cũng cần anh phải thẳng thắn, nếu không thì cô không thể giúp anh được.
Có rất nhiều ghế bên cạnh chiếc bàn dài, Lâm Bạch Thanh thấy chồng mình cứ miết tay mãi, cô liền nói: “Trước tiên anh ngồi xuống đi đã, ngồi xuống rồi chúng ta từ từ nói chuyện nhé. Hẳn là giữa anh và bà Trác Ngôn Quân đã xảy ra vài chuyện tồi tệ, ban đầu anh không muốn nói với em em có thể hiểu được, nhưng bây giờ hẳn là có thể nói rồi nhỉ.”
Vậy mà Cố Bồi rất nghe lời, anh ngoan ngoãn ngồi xuống, do dự một lát rồi nói: “Anh sẽ là một người cha thật tốt.”
Bây giờ toàn bộ tâm tư của anh đều dành cho đứa nhỏ chưa ra đời, quyết tâm phải trở thành một người cha đủ tư cách. Cô nhìn anh, chuyện đáng sợ nhất của anh là mẹ đã đến rồi, anh vô cùng hoảng lộn nhưng vẫn không quên trách nhiệm người cha của mình. Nhưng anh không thể căng thẳng mãi như vậy được, sớm muộn gì tâm lý của anh cũng sẽ gặp trở ngại thôi.
Lâm Bạch Thanh cười khúc khích, dịu dàng nói: “Không ai trời sinh đã là một người cha người mẹ tốt cả, ai cũng cần phải học tập. Cho dù ban đầu không tốt cũng không sao, miễn sao có lỗi mà biết sửa là tốt rồi.”
Cô cũng chỉ nói một câu vô cùng bình thường, nhưng yết hầu của anh lại khẽ run rẩy: “Thật sao?”
Lâm Bạch Thanh lại cười, nói: “Đương nhiên rồi. Con người chỉ sống một lần trên đời, từ khi sinh ra và trở thành một đứa trẻ, rồi lại kết hôn trở thành cha mẹ. Ai cũng là lần đầu tiên, cũng sẽ mắc sai lầm, rất bình thường mà anh.”
Đây vẫn là một câu nói rất bình thường, nhưng đột nhiên bao nhiêu âu lo của quân y Cố từ lúc vợ mang thai cho đến nay dần dần tan biến đi.
Đôi mày thanh tú, đôi mắt mê man, những cơ bắp và cả cơ thể anh trong nháy mắt như được thư giãn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!