Chớp mắt đã được ba tháng, cũng nên nói cho bọn họ biết chuyện mang thai rồi. Đương nhiên không thể nói suông, chỉ gọi cuộc điện thoại nói là xong chuyện.
Bệnh viện tư nhân có thể về tay Lâm Bạch Thanh, tuy là do cấp trên của mẹ ở Bộ Y tế khen ngợi cô nhưng cả nước ai cũng sẽ cạnh tranh vỡ đầu cho phòng khám của mình. Nếu Linh Đan Đường có thể chọn miễn phí một cái thì sẽ không thể không có sự tham gia của Sở Xuân Đình.
Bộ phận ở dưới Cung tiêu xã đã được đúc khuôn xong. Liễu Liên Chi không những muốn bán căn nhà ở thành phố cảng mà còn muốn bán đi mấy đồ sứ mà bà ấy có để xoay xở tiền xây nhà. Mà ngay từ đầu tòa nhà đấy được xây dựng theo tiêu chuẩn của bệnh viện. Hai người lớn tuổi mà Lâm Bạch Thanh chưa từng thấy mặt ở đời trước đã bôn ba vì sự nghiệp trung y của cô, phải tự tay làm bữa cơm cho họ, nói cho bọn họ nghe về chuyện này mới được.
Đương nhiên phải sắp xếp một ngày rảnh rỗi ra trước đã.
Ngay lúc Lâm Bạch Thanh đang bàn bạc với Tiểu Thanh, bỗng dưng nghe một tiếng két vang lên ngoài cửa, đó là tiếng phanh gấp do lốp xe ma sát với mặt đường, sau đó là tiếng đóng cửa xe vô cùng mạnh bạo và dữ dội.
Tiểu Thanh nhìn chị gái: “Sợ không có người khám gấp à? Ai lại lái xe vội vậy chứ?”
Lâm Bạch Thanh đứng bật dậy, thuận miệng nói: “Nếu nói lái xe vững thì phải là anh rể của em đấy.” Ở bên nhau lâu như vậy, cô chưa bao giờ thấy Cố Bồi phanh gấp như thế, đóng cửa xe mạnh như vậy. Thế nên cô còn nghĩ hẳn là do có bệnh nhân có bệnh cấp tính nên mới phanh xe gấp như thế. Vậy mà khi đứng dậy, cô chỉ thấy vẻ mặt chồng mình trắng bệch, hấp tấp xuống xe.
Thế nhưng khoảnh khắc khi nhìn thấy cô, anh hít sâu một hơi như không có chuyện gì: “Anh tan làm về rồi.”
Lâm Bạch Thanh nhìn giờ: “Bây giờ mới năm giờ rưỡi thôi, anh có bao giờ tan làm sớm vậy đâu.”
Đấm tay đang siết chặt của Cố Bồi đang thả lỏng từng chút một, anh cắn môi. Thấy Tiểu Thanh cầm chổi định quét rác thì anh bước sang nói: “Để anh làm cho.”
Anh rể ngày thường rất cần mẫn, nhờ anh quét rác thì Tiểu Thanh có thể về nhà nấu cơm, cô ấy hớn hở xách rau đi. Chỉ có Lâm Bạch Thanh nhận ra chồng mình có gì đó không đúng.
Anh là người mà cho dù trong lòng kích động, sợ hãi, căng thẳng bao nhiêu đi nữa cũng sẽ không để lộ ra mặt.
Nhưng giờ phút này, rõ ràng anh đang rất căng thẳng, sợ sệt. Lâm Bạch Thanh chỉ thấy được sự sợ hãi một lần, đó là lúc Đổng Giai Thiến đập vỡ đồ chơi của anh.
Khi Sở Xuân Đình đến tháo món đồ chơi trên mặt đất thì anh biết cô có thể sắp xếp được nên cũng không sợ hãi như vậy nữa.
Lâm Bạch Thanh cũng hiếm khi ngạc nhiên, ai có thể khiến cho chồng cô sợ hãi như vậy.
“Anh sao vậy?” Cô hỏi trước.
Có quá nhiều thứ để nói, Cố Bồi cũng không biết nên mở lời thế nào, câu đầu tiên mà anh nói là: “Bà ta đến rồi.”
Lâm Bạch Thanh nghĩ ngợi một chút: “Ai cơ? Mẹ anh sao?”
“Anh và bà ta đã không còn là mẹ con nữa, vậy nên, bà ta… Trác Ngôn Quân.” Cố Bồi cố gắng sắp xếp lời nói, muốn biểu đạt thật rõ ràng: “Anh chưa bao giờ đồng ý cho bà ta đến thăm người thân, nhưng mà bà ta lại dựa vào quan hệ họ hàng với cô Trác Á để đến.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!