Theo như anh nói, Mục Thành Dương thấy Tiểu Thanh nhíu mày nói: “Đúng đúng đúng, bọn anh là bác sĩ già giới trung y, phải chú ý ảnh hưởng, sau này cùng lắm không để ý tới người nào đó là được rồi, đùa nhau với cô ấy, anh còn sợ mất thân phận của anh đấy.”
Mặc dù chuyện do Tiểu Thanh cầm đầu, cũng là cô ấy không đúng.
Cô ấy cũng muốn ép Mục Thành Dương nếu không tỏ thái độ thì không bỏ qua, nhưng nghe anh ấy công khai nói ở trước mặt sau đó không để ý tới cô ấy, trong lòng vẫn rất chua xót.
Cô ấy cũng cáu kỉnh kéo tay chị gái, cô ấy vừa đi vừa cáu giận nói: “Nhìn xem ai mà thèm để ý đến anh ấy chứ, hãy đợi đấy, chờ xem, hừ!”
Trong mắt Lâm Bạch Thanh chẳng khác nào em gái chính thức tuyên bố thời gian một năm mập mờ của mình và Mục Thành Dương kết thúc, chấm dứt không lý do, chắc chắn trong lòng Tiểu Thanh sẽ rất buồn, là người thân, bọn họ có thể không xen vào hay can thiệp, nhưng không thể bỏ đá xuống giếng.
Nhưng Cố Bồi vì muốn loại bỏ mọi tai hoạ ngầm có khả năng ảnh hưởng đến sự ra đời của nhóc con của anh, vậy mà nổi điên đến mức can thiệp vào chuyện tình cảm của Tiểu Thanh, còn dùng phép khích tướng!
Anh nói: “Thế nhưng Tiểu Thanh này, dựa vào sự hiểu biết về em, có khi ngày mai hoặc là ngày mốt em sẽ làm hoà với cậu ấy, tiếp tục cãi nhau ầm ĩ.”
“Em làm hòa với anh ấy sao? Anh rể, anh, anh đừng coi thường người khác quá, em mà làm hòa với anh ấy thì em là con chó, hừ!” Tiểu Thanh nói rồi tức giận bỏ đi.
Vẻ mặt Cố Bồi nghiêm túc và lo lắng nhưng khóe mắt lại âm thầm đè nén sự đắc ý sau khi đạt được mưu kế.
Vì vẫn chưa tới ba tháng, tạm thời vẫn chưa thể nói cho người khác biết, đương nhiên, ông nội, bà ngoại, mẹ, Lâm Bạch Thanh đều chưa hề nói, định đợi đến ba tháng, làm siêu âm B trước đã, chắc chắn rằng mọi thứ đều ổn và bình thường đối với em bé, rồi mới nói với mọi người.
Chớp mắt một cái đã gần một tháng, lúc này vị giác nhạy cảm mà Lâm Bạch Thanh đã từng có kia cũng dần dần biến mất, có điều cô cũng không có triệu chứng ốm nghén thường gặp ở hầu hết phụ nữ mang thai, khẩu vị cũng rất tốt, mà bởi vì cái gọi là mất cái này được cái khác, mất công này được công kia, vị giác và khứu giác của cô biến mất, nhưng khi bắt mạch ngón tay lại trở nên vô cùng nhạy cảm, lúc hành châm cũng chuẩn xác hơn trước rất nhiều.
Vì vậy với cô giai đoạn đầu của thai kỳ là một hành trình mặc dù mới lạ, nhưng cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến công việc và sinh hoạt của cô. Chỉ là với Cố Bồi lại không giống vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!