Cố Bồi thở gấp rất lâu, rất lâu sau, ngay khi Lâm Bạch Thanh cho rằng anh sẽ vui mừng khôn xiết, kích động, nói không chừng còn sẽ khóc một trận thì chợt nghe anh nói với một giọng nói rất nhẹ nhàng: “Em đang mang thai, sao lại tới đón anh?”
Thắt chặt dây an toàn cho cô, dịu dàng hỏi: “Em muốn ăn gì, về nhà ăn đồ ăn do Tiểu Thanh nấu, hay muốn ra ngoài ăn?”
Phản ứng này của anh có hơi không kích động lắm khiến cho Lâm Bạch Thanh có chút thất vọng, nhưng cô đã rất đói bụng, vả lại đã đặt trước nhà hàng yêu thích nhất của mình, vỗ vỗ mui xe, cô nói: “Chúng ta đi ăn đồ Tây đi.”
“Seattle nhé, được.” Cố Bồi nói rồi khởi động xe.
Mặc dù tính cách anh điềm đạm nho nhã, hướng nội nhưng trước nay luôn lái xe rất nhanh, nhất là biển số quân đội thì không ai dám vượt qua nên tạo thành thói quen thích phóng nhanh của anh.
Vậy mà hôm nay anh lái xe lại rất chậm, Lâm Bạch Thanh đoán là do anh vẫn chưa sẵn sàng làm cha, đang nghĩ đến việc trở thành cha nên cũng không thúc giục anh, đi thẳng đến nhà hàng, Cố Bồi ngồi xuống, gọi món xong lại đứng dậy.
Lâm Bạch Thanh thấy anh chạy đến quầy bar, không biết thương lượng điều gì với quầy bar, sau đó nhà hàng vốn đang phát nhạc disco liền biến thành khúc dương cầm nhẹ nhàng.
Anh có ngoại hình ưa nhìn, giọng nói nhẹ nhàng, khí chất lại rất nhã nhặn, là mẫu người trời sinh được người ta yêu thích và tôn trọng.
Nói chuyện một lúc với quản lý ở quầy bar, cũng không biết đã nói gì, anh lại đi theo rồi biến mất cùng quản lý, mà đợi đến khi anh trở lại, món gà rán của Lâm Bạch Thanh đã được bê lên.
Đúng lúc cô đang đói bụng réo ọc ọc, mà món gà rán hôm nay, bên ngoài giòn xốp bên trong còn mềm ngọt không bị khô, ăn ngon tuyệt.
Một lúc sau, súp củ cải đường và bánh mì của cô cũng đến.
Điều khiến cô bất ngờ chính là món bánh mì hôm nay do chính quản lý tự mình bưng tới, khi vừa bưng đến, quản lý ngay lập tức hỏi Lâm Bạch Thanh: “Có phải quý khách đang mang thai nên cảm thấy không ngon miệng không? Bánh mì này vừa nướng xong, rất giòn, thịt bò trong canh do tôi đặc biệt dặn dò phòng bếp lấy từ một miếng thịt bò bít tết do chính đầu bếp tự làm, mời ngài nếm thử, xem có hợp khẩu vị không.”
Lâm Bạch Thanh: “…”
Cô mang thai cùng lắm là một tuần, lấy đâu ra ốm nghén? Với lại, giai đoạn đầu của thai kỳ phải giấu người khác, Cố Bồi thì hay rồi, đến cả quản lý nhà hàng cũng đã nói luôn?
Lâm Bạch Thanh cầm bánh mì chấm vào canh rồi ăn, quả nhiên canh chua chua ngọt ngọt với đủ hương vị, bánh mì giòn tan trong miệng, ăn rất ngon. Đây chính là ưu đãi mà phụ nữ mang thai có thể được hưởng sao? Trong lòng Lâm Bạch Thanh rất vui vẻ.
Nhưng hai đời cô mới mang thai một đứa con, đương nhiên cẩn thận hơn bất cứ ai, thoải mái ăn một bữa cơm, lúc về nhà, cô trịnh trọng nhắc nhở người đàn ông của mình ngay: “Đồng chí Cố Bồi, thời kỳ đầu mang thai chỉ có thể cho người trong nhà biết, phải giữ bí mật với người ngoài, nếu không thì…”
“Nếu không sẽ thế nào?” Cố Bồi lái xe chậm như ốc sên bò, hỏi như đang đối diện với kẻ địch lớn.
Trời còn sớm, Lâm Bạch Thanh cũng chưa vội về nhà nên mặc cho chồng đi chậm, nhân cơ hội phổ cập cho anh một vài kiến thức khoa học liên quan tới giai đoạn đầu của thai kỳ, do lúc này bào thai chưa hoàn toàn bám chắc nên rất dễ sinh non, vì vậy cần phải giấu chuyện này với người khác rồi nói tiếp: “Mặc dù nó là mê tín phong kiến, nhưng để chúng ta có thể thuận lợi chào đón cục cưng ra đời, chúng ta cứ tuân thủ theo nhé.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!