Lâm Bạch Thanh nói: “Chị gái, ở Đông Hải của chúng ta không có nhiều người họ Trác chị nhỉ, họ này của chị hôm nay lần đầu tiên tôi mới được nghe thấy!” Cô mới nghe qua duy nhất một lần là mẹ của Cố Bồi họ Trác, ngoài ra chưa từng gặp ai họ Trác.
Trác Á cười nói: “Trác là một họ nhỏ, trước Giải phóng, cả Quảng Châu cũng chỉ có mấy gia đình họ Trác, hơn nữa đến khi Giải phóng thì đại đa số đều chạy qua bờ bên kia rồi, chỉ còn lại cả thảy là ba đến năm gia đình thôi.”
Lúc này Cố Bồi đang lái xe đột nhiên hỏi: “Chị Trác, chắc là chị không qua lại gì với những người họ Trác ở nước ngoài, đặc biệt là ở bờ bên kia đâu nhỉ?”
Trác Á cười nói: “Cũng khá là trùng hợp. Vốn dĩ là không có liên lạc gì, nhưng gần đây có người từ bên kia gọi điện cho tôi, tự xưng là cô của tôi, nói rằng muốn tôi đồng ý cho bà ấy quay lại Trung Quốc để thăm người thân.”
Bởi vì đạt được “đồng thuận 92”, trước mắt đại lục và bờ bên kia đã được qua lại, những cư dân đã từng trốn sang bờ bên kia, chỉ cần họ có người thân ở đại lục và người thân đó sẵn sàng chấp nhận họ, họ có thể quay trở lại Trung Quốc để thăm người thân.
Cùng họ Trác, lại là cô của Trác Á sao?
Vậy thì phải ngoài năm mươi tuổi rồi.
Trong lòng Lâm Bạch Thanh bỗng nghĩ đến một khả năng, nhưng cô cảm thấy không thể trùng hợp như vậy được.
Mà vào đúng lúc này, Cố Bồi lại hỏi: “Cô của chị sao? Tên của bà ấy có phải là Trác Ngôn Quân không, năm nay khoảng 52 tuổi?”
“Đúng rồi, quân y Cố sao anh lại biết, anh quen cô của tôi à?” Trác Á cười hỏi. Cố Bồi nhếch mép, nhưng một lúc lâu sau mới thản nhiên nói: “Tôi không quen.”
Anh lái xe vừa nhanh vừa giỏi, lúc này đã đến nơi mà Trác Á chỉ, anh dừng xe, xuống xe giúp cô Trác Á chuyển từng chiếc túi của chị xuống xe, vừa chủ động xách vào ngõ giúp chị, xách vào đến trong sân mới quay trở lại xe.
Lần này, anh ngồi yên bất động trước ghế lái một lúc lâu.
Lâm Bạch Thanh nhìn người đàn ông thẫn thờ liền đưa tay ra xoa xoa tay anh và hỏi: “Trác Ngôn Quân là mẹ anh phải không?”
Cô nhớ là mẹ anh tên là Trác Ngôn Quân. Lâm Bạch Thanh nghĩ thầm không thể trùng hợp như vậy chứ, người cô ở nước ngoài mà Trác Á vừa nhắc tới chính là Trác Ngôn Quân sao?
Sự thật trùng hợp đến như vậy sao.
Cố Bồi gật đầu, trầm ngâm hồi lâu rồi nói: “Thực ra mấy tháng trước bà ta có gọi điện thoại cho anh, nói là muốn đến đại lục, cần giấy tờ chứng minh người thân, muốn anh ký nhưng anh đã từ chối. Thật không ngờ là để có thể quay lại bà ta đã liên lạc với tất cả những người cùng họ ở khắp nơi, còn bắt quàng làm họ, vớ ai cũng nhận người thân.”
Kiếp trước đến tên của Trác Ngôn Quân, Lâm Bạch Thanh cũng chưa từng nghe qua, càng chưa từng gặp bao giờ, cũng chưa bao giờ nghe thấy Cố Bồi nhắc tới. Nhưng kiếp này cũng thật là kỳ lạ, bà ta lại về nước?
Mặc dù không biết lý do tại sao nhưng Trác Ngôn Quân lại rất hận Cố Bồi, hơn nữa lúc nhỏ còn thường âm thầm dùng các thủ đoạn khác nhau để ngược đãi anh.
Thêm việc bà ta lấy chồng hai là một người nước N, Cố Bồi cũng không nhận bà ta từ lâu rồi.
Nhưng dù gì bà ta cũng là mẹ ruột của Cố Bồi, khi bà ta về nước, nếu bà ta khăng khăng nhằm vào Cố Bồi thì Cố Bồi gặp hay không gặp, quan tâm hay không quan tâm? Hơn nữa, dù gì bà ta đã được gả cho nhà Hashimoto, vậy thì bà ta có giống như Yuko đến gặp Lâm Bạch Thanh để đưa ra rất nhiều những yêu cầu vô lý như Yuko hồi đó không?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!