Nhưng Lâm Bạch Thanh cũng không tức giận, ngược lại cảm thấy vô cùng may mắn, may mắn vì đời trước không có con với Cố Vệ Quốc.
Tiểu Thanh nói chuyện với bác sĩ Lưu một hồi lâu, sau khi bác sĩ Lưu tan làm về nhà, Tiểu Thanh mới tới phòng thuốc tìm chị gái, thấy chị mình đang sắp xếp lại mấy thứ thuốc trung y thì vội nói: “Chị, chị đã có thai rồi, sao không nghỉ ngơi sớm đi, còn chế thuốc gì chứ?”
Lâm Bạch Thanh đang xếp lại số hoắc hương, đây là vị thuốc có mùi nồng nhất trong các vị thuốc trung y.
Nhưng cô phát hiện mình không thể ngửi được, đến cả mùi hoắc hương cũng không ngửi ra, mà xoang mũi của cô lại tràn ngập mùi sữa, không thể nào xua đi được.
Cô lại bốc lấy một nắm ngải cứu, đây cũng là dược liệu có mùi nồng, nhưng cô vẫn không ngửi được.
Trong nháy mắt, Lâm Bạch Thanh cảm thấy hoảng loạn, sợ rằng mình mang thai sẽ khiến cho khứu giác và vị giác trời phú biến mất hết, cô lại chộp lấy nắm ngải cứu cho vào miệng nhai thử, vẫn may là vị giác của cô vẫn còn.
Nếu không thì e là vì lần mang thai này mà cô không thể làm bác sĩ được nữa.
Tiểu Thanh là một người thẳng tính, vốn dĩ vừa biết chị gái mang thai là đã muốn nói cho anh rể, nhưng bác sĩ Lưu đã nhắc nhở cô ấy.
Mang thai dưới ba tháng không được để lộ ra ngoài, cô ấy lại lẩm nhẩm một hồi rồi đuổi theo Lâm Bạch Thanh hỏi: “Chị, chị nói xem có nên nói cho anh rể biết chuyện này trước không, hay là chờ sau ba tháng cho thai ổn định rồi mới nói, nói cho anh ấy có ảnh hưởng gì đến thai nhi không?”
Lâm Bạch Thanh cười: “Chẳng phải mới nãy em đã nói phải tin vào khoa học sao, sao giờ lại mê tín rồi? trung y có nói tới việc thụ thai chính là khoảng thời gian thai làm tổ, lúc đó sẽ không có dấu hiệu của việc mang thai, chị cũng chỉ là mình hoa mắt chóng mặt thôi, chắc chắn thai nhi đã ổn định rồi.”
Bản thân mang thai sao có thể không nói cho chồng chứ.
Tất nhiên là phải nói, còn phải nói ngay lập tức nữa.
Tối nay Cố Bồi phải trực ban nên không về nhà, Lâm Bạch Thanh định sẽ chờ tối mai đến đón anh tan làm rồi nói chuyện này luôn.
Lại nói Cố Vệ Quốc đã đến phố cảng đầu cơ cổ phiếu đến nay đã hơn một năm, chưa trở về lần nào.
Cố Vệ Quốc lại khiến Lâm Bạch Thanh đột nhiên nghĩ tới người con dâu Lục Uẩn của nhà ông Năm, lúc đầu bà ấy chỉ là người quẩy gánh đi bán vịt quay, bán mãi tới giờ cũng đã tiết kiệm được một số tiền, mở một cửa hàng vịt quay nằm cách ngõ Nam Chi không xa.
Có lẽ vì đang mang thai nên Lâm Bạch Thanh vừa nhớ tới vịt quay đã cảm thấy rất thèm, vừa tan làm đã lập tức đi tới cửa hàng vịt quay của Lục Uẩn, nhờ bà ấy chặt cho mình một con vịt quay vừa to vừa béo.
Vừa mới mang thai không tiện nói ra ngoài, nhưng Lâm Bạch Thanh không khỏi có chút đắc ý nên lại hỏi thăm chuyện của Cố Vệ Quốc.
Dựa theo mốc thời gian ở đời trước, con trai cả của anh ta chắc cũng đã ra đời, Lâm Bạch Thanh muốn hỏi thăm xem rốt cuộc anh ta và Kiều Dẫn Đệ có kết hôn hay không.
Vịt quay ở cửa hàng của Lục Uẩn rất ngon, vừa lúc đã sắp tới giờ cơm tối, cửa hàng buôn bán vô cùng phát đạt.
Bận rộn bán hết cho những vị khách đang xếp hàng xong rồi mới nói: “Vệ Quốc đầu cơ cổ phiếu ghê gớm lắm, nghe nói bây giờ gọi là người môi giới gì đó, chẳng những tự mình đầu cơ mà còn giúp người ta đầu cơ nữa, cầm tới mấy chục triệu trong tay.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!