Chạng vạng tối hôm sau Cố Bồi đã về. Lúc về đến nhà, Tiểu Thanh đang xem TV, Lâm Bạch Thanh đang ghi chép hồ sơ bệnh án.
Phòng của anh tuyệt đối không cho phép vứt đồ linh tinh. Vừa vào cửa, thứ đầu tiên anh thấy chính là một đống đồ, vừa nhìn thấy sữa ong chúa và rượu mao đài ở góc tường, cả người anh đều khó chịu, trước tiên hỏi: “Trong nhà có ai tới à? Là ai? Sao lại tặng nhiều đồ như vậy?”
Trong mắt Tiểu Thanh, chị mình thật sự là một kẻ ngốc.
Bởi vì cô rất thành thật nói: “Vợ chồng Liễu Phong đến.”
Về chuyện vợ chồng Liễu Phong muốn nhận thân cho con thì Cố Bồi cũng biết, anh tùy ý hỏi: “Đưa con đến nhận thân à?”
Anh có thói quen vào cửa là cởi đồng phục, thay quần áo. Bình thường, Tiểu Thanh sẽ lập tức ra ngoài, trở về phòng mình.
Nhưng hôm nay cô ấy không đi, tắt TV, sau đó không ngừng nháy mắt với chị gái, ý bảo cô nói dối.
Nhưng Lâm Bạch Thanh không muốn nói dối chồng nên lựa chọn nói thật, cô nói: “Em nhận cô bé làm con nuôi. Đúng rồi, chiếc đồng hồ tráng men anh cho em, em đã tặng cho cô bé làm quà nhận thân.”
Cố Bồi hơi nhíu mày nhưng cũng không nói thêm gì. Mà bởi vì Tiểu Thanh còn chưa ra ngoài nên vì thế anh không thay quần áo, chuyển sang thu dọn quà cáp.
Sợ trong lòng anh rể khó chịu, với cả cũng muốn lấy lòng anh rể hộ chị gái, Tiểu Thanh nói: “Đúng rồi, tên đứa bé là do chị đặt đó. Tên là Nam Tinh, Liễu Nam Tinh. Đó là tên một loại dược liệu trung y. Anh rể, có phải nó rất hay không?”
Cố Bồi còn khom lưng, ngẩng đầu: “Liễu… Nam Tinh?”
“Đúng vậy, tên hay nhỉ?” Tiểu Thanh cười nói.
Cố Bồi không nói gì nhưng đột nhiên sắc mặt anh lại trở nên khó chịu hơn.
Cuối cùng anh nói: “Tiểu Thanh, em về phòng nghỉ ngơi trước đi, anh có chút việc phải nói chuyện riêng với chị em.”
Vừa nghe đã biết là tức giận. Tiểu Thanh ra ngoài nhưng không đi xa, cô ấy đã chuẩn bị một khi anh rể nổi giận thì sẽ trở về khuyên can bất cứ lúc nào.
Cô ấy vừa đi Cố Bồi đã lập tức cởi quần áo, cởi áo sơ mi và áo vest, thuận miệng nói: “Cố Nam Tinh, cái tên này rất dễ nghe.”
Lâm Bạch Thanh khép quyển ghi chép lại, cười nói: “Đứa bé nhà Liễu Phong chỉ là nhận chúng ta làm cha mẹ nuôi, người ta không đổi họ.”
Cố Bồi cởi quần áo, vai rộng lưng thẳng. Trên eo hẹp, vết sẹo kia kịch liệt co giật. Anh yên lặng mở tủ ra, thay áo ngủ rồi ôm chỗ quần áo đã mặc lên, lặng lẽ ra ngoài tắm rửa.
Tiểu Thanh quay trở lại, nói: “Chị thấy chưa? Vừa rồi lúc anh rể đi ra ngoài mặt cũng xanh mét, chắc chắn là anh ấy tức giận rồi.”
Lại nói thêm: “Hay vậy đi, em sẽ nói chuyện lại với bà Liễu một chút. Em tặng đứa nhỏ kia mấy trăm đồng rồi lấy lại chiếc đồng hồ kia được không? Đây là lần đầu tiên em thấy anh rể tức giận đấy.”
“Nghĩ cái gì vậy? Đồ đã đưa rồi còn muốn đòi lại chắc?” Lâm Bạch Thanh nói. Suy nghĩ một chút, cô nói: “Tối nay nhờ em nấu cơm, chị sẽ đi dỗ dành anh rể của em.”
“Một chiếc đồng hồ tráng men tốt như vậy, chắc chắn trong lòng anh ấy đã tức chết, chị có thể dỗ anh ấy được không?” Tiểu Thanh suy nghĩ một chút rồi lại cho Lâm Bạch Thanh một ý kiến lệch lạc: “Hay là như thế này, chúng ta đến chỗ ông nội Sở xin một chiếc đồng hồ tốt hơn đưa cho anh rể đi.”
Đương nhiên Lâm Bạch Thanh sẽ không nghe em gái mình. Cô chuẩn bị quần áo đi tắm rửa, sau đó đến gõ cửa phòng tắm.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!