Cũng đúng lúc vượt qua trung y nước N đang xin cấp bằng sáng chế WTO cho thuốc trung y pha sẵn và trung y nước H đang tranh giành bằng sáng chế châm cứu. Thẩm Khánh Nghi vừa là nhân viên nghiên cứu khoa học, vừa tinh thông quy định dược phẩm quốc tế, là một sự giúp đỡ mạnh mẽ.
Nhưng việc này nói thì nhẹ nhàng nhưng làm cũng không dễ như vậy.
Thẩm Khánh Nghi nói: “Từ việc tổ chức thử nghiệm đến lúc lấy được dữ liệu, đến lấy được sự chấp nhận đánh giá của nhóm cấp bằng sáng chế WTO phải cần một khoản tiền rất lớn, ít nhất là vài trăm nghìn.”
“Tôi có, tôi có thể chi ra.” Sở Thanh Tập nói.
Thẩm Khánh Nghi khép lại quyển sổ tay, nhếch môi cười: “Đô la.”
“Mấy trăm nghìn đô la thôi mà, chỉ là vấn đề nhỏ. Nếu trong tay tôi không đủ, tôi có thể gọi các đại gia người Hoa ở SF đến góp lại, không tính là gì. Mấy trăm nghìn bọn tôi lấy ra được.” Sở Thanh Tập vểnh chân lên, dương dương đắc ý.
Thẩm Khánh Nghi nói: “Vậy trước tiên đưa cho Thanh Thanh bốn trăm nghìn đô la đi, dùng để làm công tác chuẩn bị cho giai đoạn trước có lẽ là đủ rồi.”
Sở Thanh Tập nói: “Yean, chị hiểu lầm ý của tôi rồi. Người Hoa chúng ta rất bị phân biệt đối xử ở nước M. Ý tôi là, chúng ta qua nước M đăng ký công ty để triển khai thí nghiệm, thẩm định bằng sáng chế. Còn tiền thì tôi sẽ đúng lúc lấy ra, chỉ cần để Thanh Thanh mang theo đội ngũ của con bé đi nước M là được.”
“Nhưng Thanh Thanh cũng chưa nhìn thấy tiền của cậu, làm sao có thể tin tưởng được thành ý của cậu đây? Trước tiên, chuyển bốn trăm nghìn đô la đến đây đi. Đúng rồi, không nên trực tiếp chuyển cho Thanh Thanh, chuyển đến trên tài khoản của cha cậu, ghi rõ là tiền cấp dưỡng. Sau đó nhờ cha cậu chuyển cho Thanh Thanh để biểu lộ thành ý của cậu.” Thẩm Khánh Nghi nói.
Bốn trăm nghìn đô, tương đương gần 3,5 triệu đồng.
Mà Sở Thanh Tập muốn dùng hình thức cấp dưỡng để chuyển tiền cho cha ông ta thì thử hỏi, với mức độ chán ghét của Sở Xuân Đình đối với ông ta, liệu ông cụ có thể nhận nợ sao? Chẳng những không nhận mà có thể ngay cả tài sản của ông ta cũng đưa hết cho Lâm Bạch Thanh ấy chứ?
Vậy Sở Thanh Tập kia chẳng phải là dùng bánh bao thịt đánh chó, có đi không có về sao?
Cả đời ông ta chẳng có sở thích gì tốt, chỉ muốn làm giàu mà cháu gái nhỏ của ông ta là một cây rụng tiền biết đi. Nhưng muốn có cây rụng tiền này, sao lại khó khăn như vậy?
Bốp một tiếng, Thẩm Khánh Nghi khép sổ sách lại, nhướng mày: “Bốn trăm nghìn đô la mà thôi, so sánh với lợi nhuận phong phú mà bằng sáng chế có thể mang lại thì đó chỉ là chín trâu mất một sợi lông. Sao đây, muốn bàn chuyện làm ăn lớn như vậy, cậu Sở ngay cả chút tiền nhỏ này cũng không muốn bỏ ra à? Vậy chúng tôi làm sao tin tưởng thành ý của cậu?”
Mà khi bà ấy gấp sách lại, từ lúc bốp một tiếng kia, có một tấm thiệp nhỏ bay ra, rơi xuống đất.
Lâm Bạch Thanh nhặt nó lên, nhìn qua là một tấm thẻ mượn thư viện.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!