Lâm Bạch Thanh chỉ là không ngờ lại trùng hợp như vậy, mẹ Cố Bồi lại gả đến nhà Hashimoto.
Hơn nữa nếu như bà ta gả cho người đàn ông tên là Hashimoto Juichi kia, vậy thì có lẽ ông ta chính là người lần trước đến trộm thuốc nhỏ mắt, sau đó bị người ta cắt đứt tay ở trại tạm giam, em trai của Hashimoto Kuro.
Nghĩ đã thấy sợ.
Cũng là gia tộc làm trung y nhưng nhà họ Cố không có người học trung y nào sau Cố Minh nữa, Bảo Tế Đường của nhà họ Lục cũng có rất ít con cháu trong họ trung y. Nhưng gia tộc Hashimoto thì đầu tiên là nhiều đàn ông, hơn nữa ai cũng học trung y, đều đang tham gia vào nghề trung y.
Trong nước hầu như không có hệ thống trung y kiểu gia tộc, mà khi Hashimoto lại lấy sức mạnh của một gia tộc để coi trung y là sự nghiệp, nhóm y học Trung Quốc rải rác, không gợn lên được cơn gió nào làm sao có thể chống lại.
Toàn bộ y học Trung Quốc trị giá trăm tỷ đã bị nhà máy nước N lấy đi trong hoàn cảnh này, Lâm Bạch Thanh đang suy nghĩ cái này nên mới không nói gì.
Nhưng mãi cô không nói lời nào, lại đăm chiêu nên trong lòng Cố Bồi thấy có chút bất ổn. Anh cho rằng vợ tức giận, mà anh thì sao? Anh lại không biết dỗ người, nghẹn một lúc lâu mới nói được một câu: “Thanh Thanh, quân hôn rất khó ly hôn.”
Lâm Bạch Thanh hơi sửng sốt mới phản ứng lại, có lẽ anh sợ cô tức giận, muốn đòi ly hôn với anh. Bây giờ anh muốn cầm Thượng Phương Bảo Kiếm của mình ra để uy h.i.ế.p cô.
Lâm Bạch Thanh nhịn cười, cố ý nói: “Quân hôn tuy rằng khó ly hôn nhưng chỉ cần quân đội đồng ý là có thể ly hôn, cũng không tính là việc gì khó.”
Cô lại hỏi thêm: “Thế nào? Nếu em đề cập đến ly hôn thì anh sẽ không đồng ý à?”
Cố Bồi vừa định nói đương nhiên thì đã nghe vợ nói: “Chắc là không đâu, lúc trước cha anh biết mẹ anh đã yêu người khác đã có thể tiêu sái, sảng khoái đồng ý ly hôn như vậy, chắc chắn anh cũng sẽ vậy, đúng không?”
Ánh mắt đầu tiên của Cố Bồi giống như đứa bé, rất mê man, còn có chút e ngại.
Nhưng một lát sau, ánh mắt anh lại trở nên kiên định, lắc đầu: “Không, anh sẽ không.”
Phải biết rằng, hầu hết đàn ông đều lấy cha mình làm gương và tiêu chí hành động.
Nếu cha anh cũng có thể rộng lượng mà buông tha một người phụ nữ thì theo lý Cố Bồi cũng sẽ như thế. Hơn nữa nếu như cô có tình yêu khác thì chẳng lẽ anh thật sự sẽ dùng quân hôn trói lại, không thả cô đi à? Lâm Bạch Thanh cảm thấy không nên. Đương nhiên, cô cũng luôn cho rằng Cố Bồi là một người quân tử.
Nhưng trên thực tế Cố Bồi chẳng những không phải, hơn nữa hôm nay anh còn làm cho Lâm Bạch Thanh mở rộng tầm mắt.
Anh đột nhiên ngồi thẳng, hai tay nắm chặt, ánh mắt sáng quắc nhìn vợ, nói: “Đầu tiên, mặc dù anh lớn hơn em vài tuổi nhưng anh luôn chú trọng chăm sóc sức khỏe, cũng thường xuyên bơi lội, chơi bóng chày, thể lực không kém em. Còn nữa, lương của anh không tính là thấp, đủ chi tiêu cho cả gia đình. Ngoài ra, anh đã làm tròn trách nhiệm làm chồng trong gia đình, trong trường hợp anh không phạm sai lầm có tính nguyên tắc, em không thể ly hôn với anh.”
Lâm Bạch Thanh nhớ lại một chút, nói: “Nhưng trước khi chúng ta kết hôn, anh đã nói, nếu em muốn ly hôn…”
Cố Bồi đứng phắt lên: “Em nói ra nhưng anh cũng chưa đồng ý.” Còn nói: “Em đi nghỉ trước đi, anh đi tắm.”
Nói xong, anh chạy trốn.
Mà đến tận khi anh đi rồi, Lâm Bạch Thanh mới nhớ lại, quả thật lúc trước cô nói ly hôn, hình như anh không đồng ý. Cho nên khi đó anh cũng đã hạ quyết tâm, có c.h.ế.t cũng không ly hôn rồi nhỉ? Hơn nữa rõ ràng là anh đang đùa giỡn lưu manh, thật xấu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!