Lâm Bạch Thanh càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của mình là đúng.
Lúc trước khi cô đề nghị mượn kim châm của bệnh viện Hán Đường, nghe ngữ điệu của Cố Bồi thì anh có thể mượn được. Mà kim Huyền Thiết là do Sở Thanh Tập trộm được từ chỗ mẹ Cố Bồi.
Lúc ấy ông ta cũng đã từng nói nếu như ông ta không trộm thì kim Huyền Thiết cũng sẽ rơi vào trong tay người nước N. Vậy thì chỉ có một khả năng, mẹ Cố Bồi tái hôn, gả cho một người nước N.
Hơn nữa Cố Bồi rất quen thuộc với bệnh viện Hán Đường, sẵn sàng đưa ra câu trả lời. Có lẽ mẹ anh: Trác Ngôn Quân đã gả đến gia tộc Hashimoto, nắm giữ nhà máy Hashimoto. Vậy nên đây mới là nguyên nhân mà cho tới nay, Cố Bồi vẫn tuyệt đối không đề cập tới nguyên nhân cái c.h.ế.t của mẹ anh.
Nhưng Lâm Bạch Thanh hỏi xong, Cố Bồi lại mất một lúc lâu vẫn không hé răng.
Tưởng rằng mình đã hỏi vấn đề khiến anh mất hứng làm anh tức giận, Lâm Bạch Thanh oán thầm. Trong lòng cô tự nhủ, anh cao một mét tám mấy, tính tình ấu trĩ thì thôi đi, đã thế trong lòng còn nhỏ nhen như vậy.
Nhưng Cố Bồi xoay người, trong tay cầm hai bộ phận nhỏ, có chút khó xử nói: “Hình như anh không làm được.”
Lâm Bạch Thanh vừa thấy cũng tức giận: “Ai làm đây?”
Món đồ chơi nhỏ của người đàn ông của cô đã bị tháo rời thành các bộ phận nhỏ.
Cố Bồi đã không còn tí thần thái điềm tĩnh nào như lúc đối diện với Sở Thanh Tập, tủi thân mách ngay tại chỗ: “Ông Sở.”
Không thể so sánh với The Mandalorian xám xịt kia, Lâm Bạch Thanh không thích. Stormtrooper có màu trắng, đầu to, tuy rằng cũng là đội mũ giáp nhưng không hiểu sao lại dễ thương hơn, bởi vì cô thích nên mới luôn bày ở trên bàn trang điểm.
Sở Xuân Đình thật đúng là rảnh tay, thế mà thẳng tay dỡ nó ra thành các bộ phận.
Lâm Bạch Thanh nắm lấy, bóp bóp vài cái, cánh tay lại là cánh tay, chân lại là chân, nhét trở về lại hoạt động, giao cho Cố Bồi: “Được rồi, sau này cất đi, đừng bày ra bên ngoài.”
Cố Bồi nhận lấy, lắc món đồ chơi, nói: “Kỳ lạ thật, anh lắp mãi nhưng vẫn không thể nào lắp được.”
Lâm Bạch Thanh lấy con Stormtrooper lại cười hỏi: “Muốn biết nguyên nhân không?”
Lại nói: “Nói thử đi, có phải mẹ anh kết hôn với một người nước N không? Nói cho em rồi em sẽ nói cho anh biết nguyên nhân.”
Cố Bồi đưa tay muốn cướp đồ chơi theo bản năng, Lâm Bạch Thanh lại giấu ra sau lưng: “Nói trước đi, nói xong em sẽ cho anh đồ chơi.”
Anh là người rất kỳ quái, lúc bình thường thì chững chạc trưởng thành, trung thực đáng tin cậy, là một người đàn ông trưởng thành bình thường. Nhưng bất cứ khi nào liên quan đến đồ chơi, trong giây lát anh sẽ trở thành một đứa trẻ. Cũng giống như giờ phút này, anh không nói lời nào, ánh mắt cứ dán vào món đồ chơi của mình.
Hơn nữa khi ánh mắt anh biến thành đáng thương, Lâm Bạch Thanh lại không đành lòng, đành phải trả lại đồ chơi cho anh, nói: “Được rồi, trả lại cho anh này. Bỏ đi, anh không muốn nói cũng không sao.”
Cô lại quỳ gối lên đùi chồng mình, nhẹ nhàng vuốt ve đồ chơi nhỏ của anh, nhẹ nhàng nói: “Anh quá thích nó nên không nỡ, anh phải ấn mạnh như em thì nó sẽ đi vào, hiểu chưa?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!