Trong lòng Liễu Liên Chi vui mừng không thôi, lại muốn khoe khoang cháu ngoại với con gái nên gắp một miếng bánh trứng bỏ vào trong chén con gái, dịu dàng nói: “Đây là do Thanh Thanh làm.”
Thẩm Khánh Nghi nếm thử một miếng, nhìn con gái nhưng không nói gì.
Vì thế Liễu Liên Chi lại gắp thêm một cái sủi cảo cho cho con gái: “Cái này cũng là do con bé làm.” Thẩm Khánh Nghi ngẩn người, nghiêng đầu nhìn con gái: “Con chẳng những biết châm cứu mà còn biết nấu cơm à?”
Tiểu Thanh nhanh nhảu nói: “Bảy tuổi chị ấy đã đến Linh Đan Đường, tuy rằng ông bác sĩ Cố thương chị ấy nhưng dù sao ông bác sĩ Cố cũng là đàn ông, tuổi cũng lớn, còn dạy trẻ nên chị phải làm cơm.”
Thẩm Khánh Nghi lại cắn một miếng bánh trôi, nhẹ nhàng nói: “Rất ngon.”
Thật ra bánh trôi rõ ràng là do Tiểu Thanh làm nhưng cô ấy vẫn nói: “Cái này cũng là do chị làm.”
Thấy Thẩm Khánh Nghi không ăn, cô ấy có chút sửng sốt: “Mẹ Khánh Nghi, vì sao mẹ không ăn?”
“Mẹ ăn, mẹ ăn ngay đây.” Thẩm Khánh Nghi nói xong, lại bưng chén lên, múc một cái bánh trôi.
“Đúng rồi, khi còn bé chị con còn đã từng…” Tiểu Thanh còn muốn nói, Liễu Liên Chi và Lâm Bạch Thanh đồng thời cùng gắp cho cô ấy một cái bánh trôi, nói: “Ăn đi.”
“Khi còn bé đã từng cái gì?” Thẩm Khánh Nghi hỏi.
Lâm Bạch Thanh tỉnh bơ, nói: “Bởi vì thành tích tốt, khi còn bé con đã từng giành được rất nhiều giải thưởng.”
Thẩm Khánh Nghi gật đầu rồi chợt hỏi: “Khi còn bé con có thường xuyên đi khu vui chơi không?”
Tiểu Thanh lại nhanh chóng nói: “Từ nhỏ chị ấy đã làm việc ở dược đường, làm gì có thời gian đi khu vui chơi, không có.”
Cho dù không có trí nhớ, huyết thống chính là huyết thống. Đã làm mẹ thì con cái chính là trách nhiệm của mình. Liễu Liên Chi thấy hình như con gái đối xử với cháu gái mình quá lạnh nhạt. Nhưng thật ra nội tâm Thẩm Khánh Nghi lại đang rất khó chịu.
Bởi vì bà ấy nghĩ rằng, khi bà ấy dẫn Bob đi công viên giải trí thì con gái của bà ấy phải làm lao động trẻ em trong một phòng khám nhỏ. Trong khi bà ấy đi du lịch với Bob, con gái bà vẫn là lao động trẻ em trong một phòng khám nhỏ. Và khi bà ấy bận rộn tại Party của một người bạn cùng lớp Bob, con gái bà ấy vẫn đang làm lao động trẻ em.
Liễu Liên Chi tự nhiên cho rằng con gái nên về nhà mình.
Cho nên ăn cơm, Liễu Liên Chi nhìn con gái, nói: “Tiểu Nghi, trời đã muộn, chúng ta…”
Nhưng dường như Thẩm Khánh Nghi có hơi không muốn đi, bà nói: “Con sẽ bảo Jenny tiễn mẹ, còn con, con…”
Bà ấy rất thương mẹ mình, cũng muốn thân thiết với mẹ nhưng ánh mắt của mẹ bà luôn làm cho bà ấy có loại cảm giác không thở nổi. Hơn nữa không biết vì sao, lúc về, vừa đến thành phố Đông Hải, Thẩm Khánh Nghi đã có một loại cảm giác bi thương khó có thể diễn tả thành lời, lần này cũng giống như vậy. Thật ra bà ấy cũng rất muốn gần gũi với con gái, gần gũi với mẹ.
Nhưng bà ấy luôn cảm thấy trái tim mình cô đơn, giống như bị mất một cái gì đó nhưng lại không biết là mất gì. Cuối cùng bà ấy nói: “Khách sạn Đông Hải lần trước con từng ở rất tốt, con đã đặt phòng ở đó rồi.”
Liễu Liên Chi nghệt ra: “Mẹ vẫn còn nhà cũ của chúng ta, phòng ngủ của con cũng vẫn còn, con không muốn trở về xem sao?”
Sau đó bà nói thêm: “Con về xem một chút, biết đâu lại nhớ ra cái gì thì sao?”
Thẩm Khánh Nghi có chút khó xử.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!