Lâm Bạch Thanh giơ thìa chỉ ra bên ngoài: “Bà ngoại cháu sẽ xây một tòa nhà cao tầng ở đối diện, quy hoạch cao hai mươi sáu tầng, đến lúc đó cháu muốn ở tầng nào thì ở tầng ấy. Tủi thân à? Cháu không cảm thấy vậy.”
Bởi vì đầu óc Sở Thanh Tập đủ xảo quyệt, mưu ma chước quỷ cũng đủ nhiều nên bị Thẩm Khánh Nghi kéo tới hỗ trợ. Giờ phút này, mẹ con Liễu Liên Chi gặp lại đang nói chuyện phiếm.
Mà ông ta thì vẫn ngựa không ngừng vó, đến đây là để thực hiện kế hoạch phát tài lớn của mình.
Vốn ông ta chuẩn bị lấy hoàn cảnh sống để mở màn, sau đó lại đến vận động cháu gái nhỏ.
Nghe nói Liễu Liên Chi có thể xây một tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố, ông ta chấn động: “Diện tích chiếm khoảng bao nhiêu?”
Lâm Bạch Thanh nói: “Năm mẫu đất.”
“Một mẫu bao nhiêu tiền?” Sở Thanh Tập lại đuổi theo hỏi.
Trước mắt giá đất ở thành phố Đông Hải cũng coi như rẻ. Lúc Liễu Liên Chi tiếp quản hợp tác xã tiêu thụ và cung ứng, đã lấy được giá của vua đất, một mẫu chỉ mới một trăm hai mươi nghìn. Bà ấy chỉ bỏ ra sáu trăm nghìn đã lấy được một mảnh đất lớn ở trung tâm thành phố.
Mà tương lai, sáu trăm nghìn ở đây cùng lắm cũng chỉ có thể mua một căn phòng ngủ.
Bởi vì Sở Thanh Tập thích làm giàu, Lâm Bạch Thanh suy nghĩ một chút rồi thành tâm nói: “Ông Sở, bà ngoại cháu mua mảnh đất kia mới sáu trăm nghìn, trong tay ngài có không ít tiền, hay là cũng về trong nước làm đầu tư bất động sản.”
Ông ta trả lời: “Thanh Thanh, cháu phải tin chú Hai. Nước M là một quốc gia dân chủ, tự do, cởi mở, nó sẽ vĩnh viễn dẫn dắt nền kinh tế thế giới. Mà chúng ta cũng chỉ kiếm được món tiền lớn ở nước M.”
Lâm Bạch Thanh vừa mới thả bánh trôi xuống nồi, thấy ông ta ngồi chồm hổm ở phía sau mình không chịu đi bèn trợn mắt đi ra. Trong Tây phòng, không biết Tiểu Thanh đã chuồn tới từ lúc nào, mở TV ra. Sở Xuân Đình cũng đã trở về, ở trong tây phòng.
Quả nhiên đài truyền hình TVB đang phát sóng tin tức về vụ án “người phụ nữ rắn rết A Hoa”, tất cả mọi người đều đang xem TV. Mà Liễu Liên Chi đang có ý đồ nhìn vết sẹo trên cổ con gái, lại bị Thẩm Khánh Nghi linh hoạt tránh đi.
Lâm Bạch Thanh thầm đoán, tên đàn ông cặn bã kia đã châm nhiều tàn thuốc ở trên tay Thẩm Khánh Nghi như vậy thì đoán rằng trên người cũng có. Mà làm mẹ thì không thể nhìn thấy trên người con mình có vết thương.
Cho nên Liễu Liên Chi vẫn đuổi theo muốn xem, Thẩm Khánh Nghi lại luôn trốn, chen chúc bên cạnh Tiểu Thanh. Vì thế, một cái ghế sa lon chen chúc đầy người, suýt chen Tiểu Thanh ngã xuống. Trông hài hước không thể tả được.
Cười một lát, Lâm Bạch Thanh nói: “Tiểu Thanh, đến thu dọn bàn, sắp cơm.”
Tiểu Thanh nhảy ra, cười hỏi: “Chị, sắp cơm ở đâu?”
Lâm Bạch Thanh nói: “Sắp ở nhà chính đi, hôm nay chúng ta ăn cơm ở nhà chính.”