Sở Xuân Đình ngạc nhiên vì cháu gái lại nói mấy chuyện tào lao giữa ban ngày ban mặt.
“Từ khi nào ông…” Ông cụ còn chưa kịp nói xong thì cháu gái của ông cụ đã nháy mắt ra hiệu cho ông cụ im lặng.
Liễu Liên Chi cảm thấy buồn chán vì con gái không liên lạc gì với bà ấy, đột nhiên bà ấy nghe nói Sở Xuân Đình đã bảo cháu gái nấu món ăn mà bà ấy yêu thích, vì hành động ấm áp của ông cụ nên bà ấy cảm thấy dễ chịu hơn phần nào.
Bà ấy xúc động: “Lần cuối cùng chúng ta ăn tối cùng nhau có lẽ đã 47 năm trước, làm phiền ông nhớ lại những món tôi thích ăn rồi.”
Nói đến đây, Sở Xuân Đình sẽ nhớ lại quá khứ: “Hồi đó, tôi cất ba thùng đựng hàng ở bến tàu nhà bà chỉ để tiện cho việc rời đi. Tôi còn cố ý mời bà bữa cơm, tất cả các món tôi gọi đều là món bà thích ăn, nhưng còn bà thì sao, bà lại trả cho tôi một tin giả khiến tôi trễ một ngày, không thể rời đi.”
Suýt nữa Lâm Bạch Thanh đã đánh vào mặt ông cụ.
Ông cụ cũng thật là, nói gì không nói lại nói chuyện này.
Phải biết rằng, vì Thẩm Khánh Nghi chưa liên lạc nên Liễu Liên Chi đang tự trách bản thân.
Chẳng phải mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn nếu ông cụ nhắc lại chuyện cũ ngay khi mới đến sao?
Lâm Bạch Thanh trách móc: “Ông nội đừng nói nữa!”
Sở Xuân Đình không biết tâm tư Liễu Liên Chi nhạy cảm như thế nào, theo ông thì đó chỉ là quá khứ nên không nói đúng hay sai, đây chỉ là tâm sự mà thôi, không có gì cả.
Dường như tâm trạng Liễu Liên Chi trở nên tốt hơn, bà ấy xúc động: “Đúng vậy, nhớ đến chuyện năm ấy tôi cảm thấy rất buồn, tôi cảm thấy có lỗi với mọi người.”
Từ việc lừa dối Sở Xuân Đình đến việc ép con gái ở lại, đứng ở góc độ của bọn họ, bà ấy đã làm sai.
…
Phòng của Lâm Bạch Thanh là một căn phòng rộng rãi nằm ở hướng tây, ở phía tây có bồn rửa mặt và bàn trang điểm, ở giữa có bàn bát tiên, bên cạnh cửa là ghế sô pha và bàn trà, phía đông đặt một chiếc giường.
Kiểu phòng cũ này rất rộng rãi, căn phòng này có thể dùng làm phòng ngủ và là nơi tiếp khách.
Sở Xuân Đình nhìn quanh một vòng, thấy chiếc ghế sô pha này dành cho ba người, ông cụ đang cân nhắc có nên ngồi cạnh Liễu Liên Chi trên ghế sô pha hay không thì thấy cháu gái mình đã dời chiếc ghế bành đến cạnh bàn bát tiên.
Sau khi ngồi xuống, ông cụ xua tay: “Mọi chuyện đã qua rồi, đừng nhắc tới nữa.”
Liễu Liên Chi cũng cảm thán: “Đừng nhắc tới nữa, chúng ta cũng đừng nhắc tới nữa.”
Trong phòng bếp, Tiểu Thanh đã nấu xong đồ ăn, Cố Bồi nói rằng anh sẽ về lúc sáu giờ.
Khi về đến nhà, anh sẽ đun nước nấu bánh trôi, sau đó cả nhà sẽ cùng nhau dùng bữa.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!