Lâm Bạch Thanh vẫn nghĩ rằng có lẽ là do vụ kiện chưa được giải quyết.
Hôm nay, Sở Cảnh sát thành phố cảng đã cung cấp bằng chứng mới cho Bộ Tư pháp, đồng thời chuyển đổi tính chất vụ án của Thẩm Khánh Nghi thành tự vệ, vì thế toàn bộ cáo buộc của bà ấy được xóa bỏ, bà ấy không còn gì phải lo lắng nữa.
Và khi biết được tin tức này, bà ấy chắc chắn sẽ gọi điện thoại hoặc trở về đây ngay lập tức.
Vì thế cô mỉm cười với em gái rồi nói: “Sẽ sớm thôi. Đến lúc đó chúng ta sẽ có mẹ rồi.”
“Chị ơi, mẹ của chúng ta đang làm việc ạ, mẹ đang làm gì vậy chị, nếu mẹ không có việc nào làm thì sau này để mẹ làm việc ở Linh Đan Đường nha chị, bệnh nhân đến chỗ chúng ta ngày càng nhiều, nhân sự không đủ, em bận rộn bù đầu luôn.”
Tiểu Thanh tính toán một hồi.
Lâm Bạch Thanh đã chuẩn bị thuốc xong xuôi, có một bệnh nhân bị rắn cắn nên cần phải chuẩn bị sắc một thang thuốc để chữa trị, cô bưng cái khay lên, vừa cười vừa nói: “Đừng hy vọng vào mẹ, em hãy gọi điện thoại đến bệnh viện trung y xin điều thêm vài bác sĩ thực tập nữa nhé.”
Nói vậy chứ nó lạ lắm.
Cố Bồi đã sao chép tất cả số điện thoại cố định trong nhà Liễu Liên Chi, trong nhà Lâm Bạch Thanh và cả trong phòng khám riêng vào điện thoại của Thẩm Khánh Nghi. Bà ấy có thể liên lạc bất cứ khi nào bà ấy muốn.
Nhưng hôm nay Lâm Bạch Thanh lại không đợi được cuộc gọi nào từ Thẩm Khánh Nghi.
Đến tối Cố Bồi về nhà, khi cô hỏi anh về thái độ của Thẩm Khánh Nghi, anh cũng cảm thấy bối rối
Bởi vì Thẩm Khánh Nghi nói với anh rằng bà ấy sẽ cân nhắc và lựa chọn thời điểm thích hợp để giải quyết những chuyện về vụ án “Người đàn bà rắn rết A Hoa” và về người thân của bà ấy.
Cố Bồi có hỏi bà ấy có cần quân đội phối hợp không, nhưng bà ấy lại kích động và liên tục nói không cần!
Dựa vào thái độ của bà ấy, Cố Bồi suy xét một hồi rồi nói: “Anh cảm thấy cô Thẩm vẫn không tin vào chính phủ đại lục, và cũng không tin vào cả quân đội, bà ấy chỉ muốn tự xử lý vụ án “Người đàn bà rắn rết A Hoa”.”
Từ Liễu Liên Chi, đến Lâm Bạch Thanh và cả Sở Xuân Đình, mọi người đều hy vọng Thẩm Khánh Nghi có thể đến thành phố cảng dưới sự bảo vệ của quân đội để giải quyết vụ án của bà ấy.
Nhưng họ đã bỏ qua một vấn đề.
Thẩm Khánh Nghi là một phụ nữ trưởng thành, bà ấy đã hơn bốn mươi tuổi, ở độ tuổi tỏa sáng như mặt trời lên đỉnh, bà ấy có năng lực, có mối quan hệ xã hội của riêng mình, khi các bằng chứng ban đầu bị lật lại, bà ấy cũng có thể tự mình xử lý vụ án.
Bà ấy giống như Sở Thanh Tập, bà ấy rất đề phòng chính phủ đại lục.
Sở dĩ bà ấy chưa đến gặp mẹ hay thăm hỏi con gái có lẽ là vì bà ấy đề phòng chính phủ, bà ấy sợ rằng nếu có người thân ở trong nước thì chính phủ sẽ lấy việc này để uy h.i.ế.p và buộc bà ấy làm những việc bà ấy không muốn làm.
Trong tương lai, nếu Lâm Bạch Thanh cần bà ấy hỗ trợ về bằng độc quyền sáng chế thì phải làm sao đây?
Bằng độc quyền sáng chế quốc tế là chuyện mà Lâm Bạch Thanh chắc chắn sẽ được hưởng lợi, song người hưởng lợi thực sự sẽ là chính phủ nước Hoa.
Khi doanh số bán hàng quốc tế hàng năm của thuốc trung y pha sẵn đạt đến hàng trăm triệu thì chính phủ sẽ nhận được lợi nhuận ròng ít nhất là ba mươi triệu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!