Bác sĩ Tiểu Vương cúi đầu nhìn: “Người trên báo là ai vậy, đó là người vợ của bác sĩ Cố đúng không, bác sĩ Tiểu Lâm sao?”
Trương Nhu Giai cũng cúi đầu xuống, cô ta chỉ nhìn thấy một nửa khuôn mặt của Lâm Bạch Thanh trên tờ báo, nửa còn lại bị cô ta giẫm dưới chân.
“Wow, cô ấy xuất hiện trên báo quân đội à, sao cô ấy lại được lên tờ báo vậy!” Bác sĩ Tiểu Vương nhìn thấy thế thì cảm thấy có gì đó không đúng: “Bác sĩ Trương, cô ấy không phải là bạn học của cô à, sao cô lại giẫm lên ảnh của cô ấy chứ?”
Trương Nhu Giai đá tờ báo ra chỗ khác, cô ta nhướng mày: “Sàn nhà gì mà bẩn quá vậy, sao cô không đi quét dọn thế?”
“Chính cô là người đá tờ báo, cô nên đi quét dọn mới phải đó?” Bác sĩ Tiểu Vương gào lên.
Trương Nhu Giai bỏ sổ ghi chép và hồ sơ bệnh án vào túi xách, vừa đi vừa nói: “Trọng trung tâm điều dưỡng còn một số cán bộ kỳ cựu đang đợi tôi bắt mạch, nếu tôi đến đó trễ không thể bắt mạch thì cô có đền được không?”
Bác sĩ Tiểu Vương làm việc chung phòng với Trương Nhu Giai, vì thế sao cô không biết tính nết xấu xa của cô ta chứ?
Cô nhìn Trương Nhu Giai lắc lư cơ thể đi ra ngoài, nói: “Chỉ có người như cô mới dám lại gần mấy ông già miệng thúi, người ngợm đầy mỡ rồi còn sắp vào quan tài đến nơi nữa, gớm thật!”
…
Hoàn cảnh của Trương Nhu Giai không tệ chút nào, tuy mẹ cô ta bị sa thải nhưng cha cô ta lại công tác ở chính phủ nên có nguồn thu nhập rất tốt.
Trên thực tế, cha mẹ cô ta rất phản đối việc cô ta nhận cha nuôi và qua lại với mấy ông già, chuyện này khiến họ chịu nhiều tai tiếng, họ luôn khuyên cô ta quay lại với Mục Thành Dương hoặc tìm một một chàng trai cùng tuổi trong bệnh viện quân y để gả và sống tốt.
Nhưng Trương Nhu Giai là người đầy tham vọng nên coi thường những người trẻ cùng tuổi, cô ta cũng biết rằng quyền lực có thể mang lại sự giàu có, thế nên cô ta phải chịu đựng những ánh nhìn khinh thường và bàn tán từ đồng nghiệp mà qua lại với một ông già đã nghỉ hưu.
Vốn tưởng rằng số hiệu tiêu chuẩn quân đội là của cô ta.
Thế nhưng không ai ngờ Lâm Bạch Thanh lại lên trang nhất trên tờ <Qu;ân Đội Giải Phóng>, đây còn là chuyên mục trong bản tin.
Tưởng con vịt đã được nấu chín lại bất chợt bay đi, khi nhìn thấy tờ báo ấy, Trương Nhu Giai gần như chán nản muốn chết.
Nhưng cô ta chỉ có thể cúi đầu thừa nhận bản thân đã thất bại, sau đó tìm cha nuôi lập kế hoạch tìm một cơ hội khác.
Đối với Lâm Bạch Thanh thì không cần phải nói gì, dù sao cô cũng giúp đỡ mọi người rất nhiều, các đồng nghiệp trong lĩnh vực trung y cũng được hưởng lợi, vì thế bọn họ cũng bày tỏ lòng biết ơn nên hầu như ngày nào cũng có người đến thăm.
Ngay cả Lục Bính Khôn là ông chủ của Bảo Tế Đường cũng đến dạo quanh một vòng bất chấp lịch trình bận rộn.
Còn ông nội của Mục Thành Dương: ông cụ Mục là người được hưởng lợi nhiều nhất.
Vì không được học hành tử tế nên ông cụ chưa bao giờ được cấp giấy phép, đồng thời không thể xin được số hiệu tiêu chuẩn dược phẩm.
Và khi được Tổng cục Bộ Y tế cấp cho ông cụ số hiệu tiêu chuẩn quân đội thì ông cụ có thể đi xin số hiệu tiêu chuẩn dược phẩm.
Điều này cũng có nghĩa là thuốc của ông cụ cũng có thể được sản xuất hàng loạt.
Bên cạnh đó ngay cả người quen cũ của ông cụ là Lục Bính Khôn cũng đã đích thân đến Linh Đan Đường, vì thế ông cụ cũng phải đến một chuyến.
Khi Lâm Bạch Thanh khai trương, ông cụ từng đến phá đám nên cảm thấy xấu hổ, vì thế ông cụ đi loanh quanh một lúc và nói với Lâm Bạch Thanh rằng ông cụ sẵn sàng để Mục Thành Dương làm thêm ba năm nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!