Miếng gà to tướng được người đầu bếp dùng đôi bàn tay to béo mũm mĩm của mình ngoáy vào nồi bột, sau đó cho vào vụn bánh mì tẩm thật đều rồi bỏ vào chảo dầu, miếng gà từ màu trắng chuyển sang màu vàng.
Có lẽ đồ ăn ở đây rất ngon nên mọi người xếp thành hàng dài để mua.
Nhưng đó không phải là nơi dành cho ngày lễ tình nhân cũng không phải là món ăn Trung Quốc Cố Bồi có thể chấp nhận được.
Hơn nữa bây giờ anh đang mặc âu phục, Lâm Bạch Thanh còn đang ôm một bó hoa, hai người đứng xếp hàng bên cạnh bao nhiêu là người già và trẻ nhỏ thật gây chú ý, tình cờ điện thoại Lâm Bạch Thanh reo lên, cô cũng chưa lấy điện thoại ra thì một đám nhóc đã chỉ vào bọn họ hét lớn: “Bọn họ là trùm than đá, là nhà giàu mới nổi!”
“Wow, cô ấy có điện thoại di động, cô ấy là nhà giàu mới nổi.” Một đứa trẻ khác hét lên.
Hai người nhìn nhau rồi bỏ chạy trong tuyệt vọng.
Ngày lễ tình nhân được Cố Bồi cẩn thận sắp xếp cứ như vậy thôi, sự giới thiệu bậy bạ đã trở thành chuyện anh thấy khó chịu nhất trong năm nay chỉ sau việc bị CIBA cố ý gây khó dễ.
Nhưng may mắn thay, cuối cùng hai người cũng đến được một nhà hàng phương Tây theo sự chỉ dẫn của Mục Hồng Tinh để ăn một bữa cơm ra hồn, tâm trạng của bác sĩ Cố mới tốt hơn một chút.
Tất nhiên, sau khi về đến nhà, bác sĩ Tiểu Lâm đã cho bác sĩ Cố làm vài chuyện trên giường, đây mới là chuyện làm bác sĩ Cố vui nhất.
Mà bên kia, Trương Nhu Giai lại không vui vẻ như vậy. Quan hệ của cô ấy đã liên thông đến Tổng cục Hậu cần, đương nhiên cũng cho rằng số hiệu tiêu chuẩn quân đội sẽ là của mình.
Về tin tức Lâm Bách Thanh trị liệu cho Saruman, ban đầu chỉ là một tin ngắn nhưng mọi người trong bệnh viện quân y ai cũng đồn đại hết cả lên nhưng cô ấy không quan tâm lắm, ngược lại cô ấy đang phân vân không biết có nên đưa cho bạn cùng lớp Lâm Bạch Thanh mười mấy tên thuốc đã được phê duyệt hay không.
Vốn dĩ quan hệ của hai người vẫn luôn tốt đẹp, cô ấy cho cô cũng không sao.
Nhưng vừa nghĩ tới chuyện tự nhiên một Tiểu Thanh vừa mập mạp vừa ngốc nghếch lại nói chuyện với Mục Thành Dương, cô ấy cảm thấy rất khó chịu.
Cô ấy cũng sợ Liễu Liên Chi và Sở Xuân Đình sẽ báo cáo chuyện này lên cấp trên, cô ấy còn phải gặp cha nuôi của mình.
Mà theo cách cha nuôi của cô ấy, trưởng phòng Mã nói Sở Xuân Đình như Long Vương ở Đông Hải nhưng khi ra khỏi Đông Hải, ông ta chỉ như con rùa rụt cổ thôi nên không có gì phải sợ. Về chuyện Liễu Liên Chi sẽ đi báo cáo với quân khu lại càng không cần để ý.
Xét cho cùng, Quân khu Hải quân chỉ có thể quản lý quân tại ngũ chứ không thể quản lý những người về hưu như ông ta. Sau khi nghe cha nuôi phân tích, Trương Nhu Giai không còn thấy lo lắng nữa.
Đương nhiên cô ấy quyết định sẽ không nhường bất kỳ quân hàm nào cho Lâm Bạch Thanh. Mỗi người mỗi cách, cô ấy nhận ra cha nuôi của mình nhờ chính năng lực của cô ấy.
Thời buổi này, dân chúng khinh nghèo nhưng không coi thường mại dâm, chính phủ nói kiếm tiền mới là chân lý, vì sao cô ấy phải cảm thấy tội lỗi và buồn bã chứ. Không, cuối cùng lúc này Trương Nhu Giai cũng nghĩ thông suốt, không còn gánh nặng tư tưởng nữa.
Nhưng sáng sớm hôm nay khi cô ấy vừa vào văn phòng lập tức thấy tờ báo đặt trên bàn, ở trang nhất là hình chụp Lâm Bạch Thanh đang châm cứu cho người khác, ảnh có màu, rất nét.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!