Ngay cả ông Ba ở Thủ Đô sau khi xem tin tức cũng gọi điện cho Lâm Bạch Thanh để hỏi chuyện gì đang xảy ra. Dù sao đầu năm nay có nhiều xuất ngoại nhưng có rất ít người nước ngoài ở Trung Quốc.
Mọi việc, chỉ cần dính một chút phong cách phương Tây thì đều là biểu hiện của sự tiên tiến và thời thượng.
Đương nhiên Lâm Bạch Thanh cũng thấy rất vui, vừa hay dạo này cô không đi làm nên tranh thủ soạn ít tài liệu cho quân đội.
Vào hôm thứ tư, cô cứ nghĩ chuyện này đã qua rồi.
Ai ngờ vừa sáng sớm, vừa tới cửa Linh Đan Đường cô đã thấy một chiếc xe quân đội mang biển số Thủ Đô A mới tinh đậu cạnh chiếc xe Jeep cũ kỹ của Cố Bồi, hai người đàn ông mặc thường phục đang nhìn vào bên trong cửa Linh Đan Đường.
“Xin hỏi các anh là ai vậy ạ?” Lâm Bạch Thanh hỏi.
Hai người quay đầu lại nói: “Chúng tôi đến tìm lão đại phu Lâm Bạch Thanh, tiểu đồng chí, xin hỏi hôm ấy cô ấy có đi làm không?”
Nói đến y học Trung Quốc, chỉ cần được tôn trọng, mọi người sẽ gọi bạn là lão đại phu.
Lâm Bạch Thanh kiên nhẫn nói: “Tôi chính là lão đại phu Lâm Bạch Thanh.”
Hai người nhìn nhau, vội vàng nói xin lỗi rồi bắt tay cô.
Một người nói: ““Chúng tôi là phóng viên của tờ <Qu;ân Đội Giải Phóng>, chúng tôi đến từ Thủ Đô, chúng tôi muốn có một cuộc phỏng vấn đặc biệt, không biết cô thấy thế nào?”
Đến từ Thủ Đô, báo ?
Một tờ báo lớn đến phỏng vấn, số hiệu quân đội của cô chắc chắn sẽ ván đã đóng thuyền!
Dù Lâm Bạch Thanh đã sống lại, đời trước cô cũng thấy quá nhiều việc đời nhưng cô vẫn thấy kinh ngạc trước tin tức này. Nhưng có chút không may, hôm nay là lễ tình nhân, Lâm Bạch Thanh hỏi lại: “Phải mất bao lâu vậy?”
“Không quá hai tiếng.” Người phóng viên nói.
Điều mà Lâm Bạch Thanh lo lắng là thời gian phỏng vấn quá lâu sẽ khiến cuộc hẹn của cô với Cố Bồi bị ảnh hưởng.
Bọn họ cũng sợ cô nói không hết sẽ làm mất thời gian của họ?
<Quân Đội Giải Phóng> là tờ báo cấp cao nhất trong quân đội, nếu được xuất hiện trên tờ báo này, số hiệu quân đội cấp của cô có thể ổn định. Đây là miếng bánh từ trên trời rơi xuống, đương nhiên Lâm Bạch Thanh không thể lãng phí cơ hội này được.
Lúc sau Tiểu Thanh mới tới, cô lập tức đưa một bản danh sách rồi bảo cô ấy đi mua mấy loại dược phẩm.
Phóng viên đến đây muốn phỏng vấn cô về quá trình châm cứu cho Saruman.
Nhưng Lâm Bạch Thanh lại phổ cập kiến thức về y học Trung Quốc từ Phù Tang hoàn của Linh Đan Đường, An cung ngưu hoàng hoàn, Hải Cẩu hoàn của Bảo Tế Đường, Nhân Sâm Dưỡng Vinh hoàn, thuốc chữa nhức đầu của Tế Sinh Đường và nhiều loại thuốc nữa mất cả nửa ngày.
Chẳng những để họ viết hai trang giấy lớn, họ còn bị cô thuyết phục mua một đống thuốc của Trung Quốc.
Sau khi phỏng vấn xong, hai phóng viên nói: “Vì đây là bài báo đặc biệt do Bộ tổng tư lệnh phê duyệt và ký quyết định nên đêm nay chúng tôi sẽ soạn thảo, ngày mốt gửi bài viết đi, chúng tôi gửi bằng đường thư nên có lẽ sẽ hơi chậm nên ít nhất phải mất ba ngày, cô cũng đừng sốt ruột, cô có thể mua một bản về đọc trước.”
Tiểu Thanh khá ngây thơ, cô ấy cười hỏi: “Đồng chí phóng viên, anh có thể làm nhanh lên được không, ngày mai hay ngày mốt gì đấy.”
Hai phóng viên nhìn nhau cười nói: “Chắc chắn không thể.”
Tiểu Thanh lại hỏi: “Tại sao?”
Hai phóng viên nói: “Tốc độ này đã nhanh không thể nhanh hơn, chúng tôi chưa thấy tốc độ nào nhanh hơn nữa.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!