Ban đầu, đôi mắt của Thẩm Khánh Nghi tràn đầy sự tò mò và tập trung, bà ấy liên tục nhìn Lâm Bạch Thanh.
Nhưng khi cô quay đầu nhìn lại, bà ấy lại quay mặt đi không nhìn cô nữa. Vẻ mặt bà ấy đầy vẻ băn khoăn như sợ cô sẽ đi tìm bà ấy vậy.
Viện trưởng Cao nói: “Nếu quá trình điều trị đã kết thúc, bác sĩ Tiểu Lâm nên quay về đi.”
“Được rồi, tôi cũng xin nói với ngài ấy, ngày mai tất cả triệu chứng hắc lào trên da của ngài sẽ biến mất, hơn nữa… Về sau nhất định sẽ không tái phát.” Lâm Bạch Thanh cố ý nhấn mạnh bệnh này sẽ không tái phát nữa.
Nhưng không phải bệnh nào cũng có thể thấy được hiệu quả tại chỗ sau khi điều trị.
Tất nhiên những người phương Tây tóc vàng mắt xanh không thể nói very good với bác sĩ điều trị được. Sau đó, tất cả mọi người trong đoàn kiểm tra trừ Thẩm Khánh Nghi đều mỉm cười tiễn vị bác sĩ trung y người Trung Quốc.
Cố Bồi đuổi vợ ra ngoài, anh nhìn cô ủ rũ và vẻ mặt thờ ơ của Thẩm Khánh Nghi trước mặt cô, anh hỏi: “Em buồn vì sự thờ ơ của mẹ phải không?”
Lâm Bạch Thanh không vui vì mối quan hệ của Trương Nhu Giai và vì các khó khăn của sinh viên y học Trung Quốc gặp phải chứ không liên quan gì đến Thẩm Khánh Nghi, nhưng khi nói đến Thẩm Khánh Nghi, Lâm Bạch Thanh đột nhiên nhớ đến mẹ của Cố Bồi: Trác Ngôn Quân.
Bởi vì bất cứ khi nào Cố Bồi nhắc đến mẹ mình, anh luôn trở nên lo lắng, bồn chồn và cáu kỉnh.
Lâm Bạch Thanh cầm lấy tay chồng rồi hỏi: “Bà ấy có đối xử với anh như cách bà Thẩm đối xử với em không? Bà ấy thường tỏ ra rất thờ ơ, đó là lý do tại sao mỗi lần nhắc đến bà ấy anh lại cảm thấy buồn phải không?”
Nhắc đến mẹ mình, theo phản xạ các cơ trên người Cố Bồi giật giật, anh trả lời: “Không, bà ấy không thờ ơ với anh.”
“Không thờ ơ, như vậy không tốt cho anh sao?” Lâm Bạch Thanh lại hỏi.
Cố Bồi dùng tay kia chạm vào lưng mình, trên đó có một vết sẹo dài, thực ra vết sẹo này là do mẹ anh dùng giày trượt Patin đánh anh.
Anh trầm tư một lúc rồi mới nói: “Trước mặt mọi người bà ấy cư xử rất đúng mực, ai cũng nghĩ bà ấy là một người mẹ tốt, nhưng thực ra…”
“Nhưng thực ra có chuyện gì vậy?” Lâm Bạch Thanh lại hỏi, cô cầm lấy tay chồng mình.
Cố Bồi hiếm khi đề cập đến quá khứ và cũng hiếm khi anh nhắc đến mẹ mình.
Lâm Bạch Thanh nghĩ lần này cũng vẫn giống mọi lần, Cố Bồi sẽ kể cho cô nghe chuyện về mẹ anh nhưng anh lại nói: “Trong bộ có nhiều từ là điều cấm kỵ với hòa thượng, người lớn tuổi và người chết. Đó chỉ là quá khứ, bà ấy cũng là người có tuổi rồi, chúng ta không nên đề cập đến bà ấy nữa.”
Anh cũng thật kỳ lạ, rõ ràng lớn lên ở nước ngoài nhưng anh vẫn có thể hạ bút thành văn, xuất khẩu thành thơ một cách lưu loát. Quân tử khiêm tốn, ôn nhu như ngọc là những từ tả về anh. Thôi được rồi, nếu anh đã không muốn nói thì Lâm Bạch Thanh cũng không hỏi nữa. Cố Bồi là người dù bận rộn đến đâu cũng đảm bảo ngủ đủ giấc và tập thể dục, đồ ăn không cần ngon nhưng phải cân bằng dinh dưỡng nên mọi người sẽ không thể thấy những tính xấu như lôi thôi, luộm thuộm, mệt mỏi xuất hiện trên người anh.
Anh ấy luôn tràn đầy năng lượng và cẩn thận.
Nhưng hôm nay dưới trời nắng, Lâm Bạch Thanh thấy mắt anh đỏ ngầu. Cô lại nắm lấy tay chồng một lần nữa hỏi: “Đêm qua anh thức cả đêm phải không?” Cô lại hỏi tiếp: “Ban ngày anh có thời gian ngủ không, hay anh đi ngủ tiếp đi, mắt anh đỏ hết cả lên rồi kìa.”
Anh cau mày nói: “Đúng vậy, nhất định anh phải nghỉ ngơi cho thật tốt nếu không mặt sẽ bị sưng và ứ máu, để lâu có thể bị cận làm ảnh hưởng đến não và các ca phẫu thuật tim.”
Với người cầm d.a.o phẫu thuật như anh, ít ai là người có mắt tốt cả.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!