Thấy Lâm Bạch Thanh không nói gì, cô ấy lại nói tiếp: “Xã hội ngày nay là thế đấy, người nào có tiền và có quan hệ thì mới có thể kiếm tiền, chỉ khi kiếm được tiền thì mới có được địa vị, không ai cao quý hơn ai đâu, cậu cần gì phải đi năm mươi bước cười nhạo hết một trăm bước cơ chứ?”
Bây giờ là thập niên chín mươi rồi, chính sách cũng hỗn loạn. Phòng khám sẽ là một ví dụ thực tế, nếu họ không có quan hệ thì Cục quản lý thực phẩm và dược phẩm thành phố sẽ bới móc đủ chuyện để phạt người đó, lấy chuyện đó làm hình mẫu người đời noi theo. Nhưng nếu họ có quan hệ, chỉ cần cấp trên nói giúp một câu thì không cần phải lo lắng về các chuẩn mực hay quy chế gì cả mà các loại giấy phép được cấp ào ạt.
Thời thế hỗn loạn, Lâm Bạch Thanh không thể thay đổi được gì cả,
Nếu Trương Nhu Giai quen biết Tổng tham mưu chính trị thì Lâm Bạch Thanh phải tìm một con đường khác để có thể được số hiệu tiêu chuẩn quân đội.
Nghĩ đến đây, cô mỉm cười nói: “Được thôi, để lấy được số hiệu tiêu chuẩn quân đội thì mỗi người hãy tự dựa vào năng lực của mình.”
Trương Nhu Giai cho rằng Lâm Bạch Thanh sẽ đến tìm Sở Xuân Đình để ngầm đấu đá với cha nuôi của cô ấy, dù sau cũng là bạn học chung từng ấy năm, cô ấy sợ rằng mọi chuyện sẽ ầm ĩ khó coi vì thế liền đuổi theo Lâm Bạch Thanh rồi nói: “Bạch Thanh à, cha nuôi của tôi có một người con nuôi, bây giờ người đó đang làm ở Tổng cục Hậu cần, ông ấy đứng thứ hai ở Bộ, là người nắm trong tay quyết định về số hiệu tiêu chuẩn quân đội, đừng nói là Sở Xuân Đình, ngay cả lời của Tư lệnh Bộ Tư lệnh Hải quân cũng không có tác dụng, đừng cãi nhau với tôi nữa, cậu không thể cạnh tranh lại tôi đâu.”
Bỗng nhiên Lâm Bạch Thanh dừng bước: “Tổng cục Hậu cần sao, đúng là một đơn vị tuyệt vời đấy!”
Trương Nhu Giai cho rằng Lâm Bạch Thanh đang sợ hãi nên nắm lấy tay cô và nói: “Vậy cậu đừng cãi nhau với tôi về chuyện lần này nữa nhé.”
“Được thôi, tôi không muốn tranh cãi gì thêm với cậu nữa đâu.” Lâm Bạch Thanh buột miệng đáp.
Trương Nhu Giai nghĩ rằng cô đồng ý chuyện đó liền thành khẩn: “Sau này, trong quân khu sẽ có rất nhiều hoạt động trao đổi mua bán, có cha nuôi của tôi ở đó thì tất cả đều thuộc về tôi, lần này cậu hãy để tôi làm, sau nãy có cơ hội tôi sẽ đưa cậu vào làm để cậu có thể kiếm được tiền, cậu yên tâm đi, chúng ta là bạn học, nếu cần giúp đỡ thì tôi chắc chắn sẽ giúp cậu.”
Lâm Bạch Thanh cũng không nói gì nữa, cô rời khỏi chỗ đó.
Tất nhiên Trương Nhu Giai nghĩ rằng cô đang lo sợ và bỏ cuộc.
Nhưng ngược lại, Lâm Bạch Thanh không chỉ muốn cạnh tranh mà cảm giác áy náy của cô đối với Trương Nhu Giai cũng đã bay sạch từ lâu.
Thay vào đó, cô cảm thấy tức giận không thể nói nên lời.
Cũng giống như ông nội Mục Thành Dương, ông cụ Mục xem thuốc cao dán vết thương là một loại thuốc bí truyền có một không hai.
Nhưng đã nhiều năm trôi qua, ông cụ cảm thấy bế tắc khi không lấy được giấy phép phê duyệt thuốc của Cục quản lý thực phẩm và dược phẩm thành phố, vì thế mấy năm gần đây ông cụ chỉ có thể tự sản xuất một số loại thuốc rồi bán lén, cũng vì thế mà thuốc cao dán của ông cụ cũng không thể bán được ở các bệnh viện lớn hay tiệm thuốc nào cả.
Và trên khắp đất nước không kể đến Quảng Châu thì có vô số bác sĩ trung y có nhiều năm kinh nghiệm như ông cụ.
Vì họ đã già, không được học hành tử tế nên không thể vượt qua kì thi văn hóa của Cục y tế, họ hành nghề y cả đời nhưng không lấy được chứng chỉ hành nghề y.
Họ chỉ có thể khám bệnh tại nhà, vì không đáp ứng được các điều kiện cần thiết đối với phòng khám ngoại trú theo quy định của chính phủ nên không được cấp giấy phép kinh doanh để mở phòng khám.
Nhưng về Trương Nhu Giai, nhờ mối quan hệ của mình cô ấy đã có được hơn chục loại thuốc được phê duyệt trong nửa năm.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!